Chương 38: (Vô Đề)

Mặt trăng lên từ phía Tây,"Đắc Vị Cư" tiễn chân người khách cuối cùng rồi đóng cửa.

Anh Ninh đóng kỹ cửa tiệm, vừa lấy ra chìa khóa khóa cửa, bỗng nhiên nghe được phía sau có động tĩnh, quay đầu lại, một gương mặt đáng khinh liền ánh vào mi mắt, không phải tên Cổ Sĩ kia chứ ai?

Chán ghét lui về sau một bước, Anh Ninh bảo trì khoảng cách với hắn.

"Thế nào? Anh cô nương nhìn thấy bản công tử không vui sao?" Cổ Sĩ một thân tơ lụa, trang điểm giống như chim khổng tước, trong tay phe phẩy quạt xếp, khuôn mặt tươi cười nói:"Công tử ta đặc biệt đến thăm cô nương đây!"

"Ngươi tới có chuyện gì?" Anh Ninh lạnh lùng hỏi, không muốn dây dưa cùng người này quá.

Cổ Sĩ ngắm thẳng về phía tiệm cơm,"Nơi này không phải nơi nói chuyện, chúng ta không bằng vào trong nhà nói đi." Nói xong hắn liền muốn đi vào trong tiệm.

"Có gì cứ nói ở trong này." Anh Ninh không chịu , họ Cổ này có ý gì nàng làm sao không rõ.

"Hắc hắc, cũng tốt." Cổ Sĩ liếc mắt nhìn nàng, nói:"Ta gần đây lại có một tin tức mới có liên quan đến lệnh tôn."

"Tin tức gì?" Quả nhiên không ngoài dự đoán, công nương kia mới vừa rồi còn trừng mắt với hắn giờ lập tức khó nén sắc mặt lo âu, vội vàng hỏi:"Ngươi từ nơi nào biết được? Tin này có đáng tin cậy không?"

"Gấp cái gì nha, ta tìm đến Anh cô nương đương nhiên là nắm chắc." Cổ Sĩ đắc ý nói.

Anh Ninh nghe xong, càng sốt ruột thúc giục nói:"Vậy ngươi nói mau."

"Ta không phải đã nhờ bằng hữu giúp ta tìm tung tích lệnh tôn sao, hôm kia hắn truyền tin đến nói là đã trở lại, ta hôm qua liền đặc biệt đi một chuyến, nghe hắn nói phỏng chừng tám chín phần đáng tin."

"Tên đó biết tung tích cha ta sao?" Anh Ninh trong lòng vui mừng quá đỗi, nàng chờ mong lâu như vậy, hỏi thăm lâu như vậy, bây giờ thật sự tìm được phụ thân, nàng làm sao không vui mừng!

"Đương nhiên nhiên!" Cổ Sĩ dõng dạc nói ngoa:"Bằng hữu ta tốn rất nhiều công sức, mới tìm được tin tức xác thật……"

Anh Ninh không muốn nghe hắn nói lời vô nghĩa cho nên nhanh cắt đứt,"Vậy cha ta hiện tại ở nơi nào?"

"Việc này……" Cổ Sĩ cười gian hai tiếng, cởi một cái nút,"Bằng hữu ta lần này tìm tốn không ít bạc……"

"Nói đi!" Anh Ninh như thế nào không rõ ý của hắn, trực tiếp hỏi:"Lúc này ngươi muốn nhiêu bạc?"

"Không nhiều lắm, một vạn lượng."

Một vạn lượng! Anh Ninh trái tim đều lạnh, nhiều bạc như vậy cho dù đem " Đắc Vị Cư" bán cũng không đủ!

"Ta không có nhiều như vậy."

"Bạc không có, Anh cô nương không có nhưng bản công tử thì có !" Cổ Sĩ sỗ sàng cười một tiếng, tiếp tục đi lên phía trước.

"Ngươi có ý gì?" Anh Ninh khó nén căm hận trong lòng, một đôi mi thanh tú thẳng nhíu lại.

"Hắc hắc, là như vậy, ta đối Anh cô nương quý mến đã lâu, nếu là cô nương nguyện gả cho ta, lập tức còn có có sẵn ba vạn lượng bạc làm sính lễ!"

Anh Ninh nghe vậy trong lòng vừa tức vừa vội, một đôi doanh thủy mâu căm tức nhìn Cổ Sĩ, lạnh giọng răn dạy:"Ngươi nằm mơ!"

"Hắc hắc……" Cổ Sĩ cũng không xấu hổ thành giận, một đôi mắt tam giác tham lam nhìn chằm chằm nữ nhân, khuôn mặt ngọc lưu ly thanh lệ, đậm nhạt vừa phải, thân mình thon dài yểu điệu ngay cả trâm cài bố y cũng rất xinh đẹp, cả người tản mát ra một loại khí chất tiên tử, hắn không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

"Anh cô nương ngẫm lại đi, một vạn lượng bạc cho dù đem " Đắc Vị Cư" này bán bất quá cũng có mấy trăm lượng, số lẻ cũng không hơn. Anh cô nương, trước mắt ngoại trừ ta, còn có ai có thể giúp cô nương xuất ra đống ngân lượng đó?" Cổ Sĩ đắc ý dào dạt, được hắn coi trọng lại tiêu phí một khoảng thời gian, nàng trốn không thoát lòng bàn tay của hắn đâu.

"Tóm lại ba ngày sau, ta mang theo một vạn lượng cùng kiệu hoa đến đón cô nương vào nhà, nếu không nhận được tân nương tử, nhạc phụ tương lai này chết sống đã không liên quan đến bổn công tử ."

Cổ Sĩ dứt lời liền thấy gương mặt trước mắt tái mét, giữa mày toát ra hiếm thấy kinh hoảng bất an nhưng lại có thêm mấy phần động lòng người, sắc tâm lập tức ám khởi!

Đang muốn nắm lấy bàn tay của giai nhân, không ngờ nàng nghiêng người sang một bên tránh đi, một đôi mắt đẹp lạnh như băng trừng thẳng vào hắn, ngạo nghễ như tam cửu sương tuyết còn có một loại nghiêm nghị không thể coi nhẹ, sợ lại chọc giận giai nhân Cổ Sĩ liền hậm hực hờn dỗi thu tay, nghĩ lại nữ tử này ba ngày sau sẽ là của hắn, đến lúc đó hắn có thể dùng thủ đoạn hành hạ tra tấn, bản thân lại dương dương tự đắc nói chút lời lấy lòng mang theo uy hiếp, xong mới cười mỉa rời đi.

Mới vừa rồi còn bóng đêm còn tốt đẹp, đột nhiên bị một đoàn sương mù tràn ngập vây quanh, nhất thời bầu trời trở nên u ám, Anh Ninh đứng hồi lâu, hồi lâu…… Lâu đến có vài giọt nước mưa lạnh lẽo rơi đến trên mặt, nàng mới giật mình thấy đôi chân đã trở nên chết lặng đau nhức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!