Chương 37: (Vô Đề)

Họ Mã kia càng nói càng đáng khinh càng nói càng hưng phấn, quả thực khó nghe, không ngờ giọng nói còn vang lên liền cảm thấy phía sau có một cỗ sát khí, tiếp theo bị người nào đó hung hăng đạp một cước từ sau lưng, nhất thời phát ra tiếng thét thảm thiết như giết heo!

Người tới đúng là Vân Mặc.

Hắn nghe được ba chữ Anh cô nương thì không tự chủ được, lại nghe đến nàng và tên họ Cổ kia dây dưa không rõ, khuôn mặt tuấn tú bỗng dầy đặc mây đen, cuối cùng tên họ Mã kia lại phun ra lời hạ lưu làm hắn đột nhiên biến sắc, xanh mặt, kéo rèm cửa lên vọt nhanh vào, nhấc chân chính là ột cước!

Họ Chu, Mã, Ngưu, Dương bốn người phát hoảng, không biết là người phương nào gây náo, tập trung nhìn vào phát hiện chỉ có một mình Vân Mặc, hơn nữa nhìn thấy gương mặt nhã nhặn tuấn tú, một thân quý khí căn bản không giống có luyện công phu, bọn họ lập tức ào ào chửi bậy.

"Mẹ nó, dám đánh huynh đệ Lão Tử, ngươi không muốn sống nửa phải không?"

"Tên tiểu tử này mẹ nó từ đâu chạy ra? Có biết công tử ta là ai hay không?"

Vân Mặc đứng lại trong phòng dù bận vẫn ung dung ngăn ở cửa, không chút hoang mang bắt đầu xoắn lên tay áo, ánh mắt kia giống như muốn bắn ra hỏa!

"Ta là ai, các ngươi không xứng biết, tóm lại hôm nay trong đám các ngươi một người cũng chạy không thoát, nói đi, là một hay cả đám cùng tiến đến?"

"Con mẹ nó, khẩu khí thật lớn!"

Họ Chu tức giận đến chửi lớn.

"Đáng chết! Các ngươi còn đứng như gỗ ở đó làm gì, còn không mau đánh chết tên tiểu tử kia cho ta!" Họ Ngưu quay đầu mắng nhóm người hầu.

"Chúng ta cùng nhau đến, chỉ sợ ngươi…… Hắc hắc, không chịu nổi……" Họ Dương kia nói xong cũng đi đến

Đã muốn chết!

Vân Mặc lạnh lùng cười,Vậy cùng lên đi!

Phòng trong nháy mắt ầm ĩ thành một đoàn, tiếng đánh nhau, tiếng chửi bậy, tiếng cái bàn ngã xuống đất, chén khay rơi xuống đất, lẫn vào trong đó là tiếng thét chói tai, đau đớn…… Rầm rầm, đùng đoàng, trong lúc nhất thời rất náo nhiệt.

Tiểu Xuyên Tử núp ở phía sau cửa nhìn mà kinh hãi.

"A Đại…… A Nhị…… A tam……" Tiểu Xuyên Tử quyết định thật nhanh nhanh chóng chạy đến cửa thang lầu, mở giọng kêu,Người đâu mau tới!

Lời còn chưa dứt, từ ngoài trà lâu liền truyền đến tiếng bước chân hào hùng, nhóm cứu binh lấy tốc độ nhanh như chớp xuất hiện.

Thiếu gia đâu?

A Đại cầm đầu rất bình tĩnh.

Ở bên trong…… Tiểu Xuyên Tử yên tâm thấy có chổ dựa vững chắc đến, vì vậy đưa tay chỉ vào trong phòng,Đánh nhau.

Lời còn chưa dứt, A Nhị đã bước vào phòng, A Tam lại không thấy bóng dáng…… Người ta trực tiếp thi triển khinh công từ cửa sổ bay vào trong phòng.

Lão bản trà đâu mặt ủ mày chê đứng ở dưới lầu, ngửa đầu nhìn lên lại thấy tình hình bên trên chiến đấu càng thêm kịch liệt, một trận gà bay chó sủa xen lẫn tiếng khóc thét cùng với kêu thảm thiết, trong đầu bắt đầu rỉ máu, một mặt tính toán tỉ mỉ tổn thất trong phòng.

Lại một lát sau, mới nhìn thấy thiếu gia tuấn tú từ trong kinh đến bị một gã sai kéo ra ngoài.

Chỉ thấy vị thiếu gia vốn có khuôn mặt tuấn tú làm nữ nhân và trẻ em mê đắm bây giờ bên khóe mắt có dấu bầm tím, khóe miệng bên phải còn có tơ máu, ngay cả cẩm bào trắng cũng biến thành màu xám, lấy một chọi nhiều người hẳn là không chiếm bao nhiêu may mắn, gương mặt khó chịu xanh mét.

"Cút ngay! Ta thấy ngươi ở đâu thì đánh ở đó!" Vân Mặc còn đánh chưa đã nghiền, không, phải nói còn chưa nguôi giận chứ.

"Thiếu gia, cho bọn A Đại nghỉ ngơi một chút nha!"

Tiểu Xuyên Tử cả gan, cực khổ khuyên can,

"Mấy người chính xác nên đánh, nhưng đừng làm ô uế tay ngài…… Ngài trước xin bớt giận…… Xin bớt giận nha!"

Khuôn mặt Vân Mặc tràn đầy tức giận, thật sâu phun ra cơn tức trong lòng ngực, xoay người mắt lạnh nhìn thảm trạng trong phòng, sau đó quay đầu bước đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!