Chương 36: (Vô Đề)

Hứa chưởng quầy cảm thán không thôi,

"Phu nhân thật sự là hiền thê khó gặp, một mình một người dưỡng dục con cái cũng giống Vương Bảo Xuyến chờ chồng mười tám năm?"

Anh Ninh nghe xong lời này, khuôn mặt thanh lệ không khỏi hiện ra nụ cười xuất phát từ nội tâm.

Mẫu thân chỉ mong có ngày gặp lại phụ thân, chỉ cần có thể hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân, cho dù nàng chịu nhiều khổ sở hơn thì có sao?

Nghĩ đến đây trong đầu liền hiện ra một gương mặt loè loẹt, nghiêm nghị nheo mắt nhìn chằm chằm mình……

Anh Ninh chán ghét nhăn lại mày, lắc đầu giống như muốn đuổi đi ruồi bọ làm mình buồn nôn, muốn đem tay ăn chơi kia đuổi ra khỏi đầu mình.

"Đúng rồi, Anh cô nương, cái tên họ Cổ kia, tháng này có thể lại đến đòi bạc không?" Hứa chưởng quầy bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vô cùng lo lắng hỏi.

Có.

Đương nhiên đến, tên họ Cổ kia làm gì dễ bỏ qua con cá lớn như vậy?

Hứa chưởng quầy nghe xong, lại chần chờ hỏi:

"Chúng ta…… vẫn để hắn làm vậy sao?"

Ừ. Không thế thì làm gì bây giờ? Tiền tài là vật ngoài thân, nếu thật sự giống tên họ Cổ đó nói vậy, cho dù trả giá thật lớn cũng không thể chùn bước.

Hứa chưởng quầy thở dài,

"Anh cô nương, cô thực sự tin tưởng tên họ Cổ đó nói sao?"

"Ừ, hắn đã có thể nói có mũi có mắt, chỉ sợ không phải tin đồn vô căn cứ." Hắn có thể miêu tả ra tướng mạo phụ thân, tuổi, khẩu âm làm nàng không thể không tin, đây cũng là nguyên nhân nàng bị tên họ Cổ kia dắt mũi đi.

"Nhưng mà chuyện kia không biết là thật hay giả?"

"Bất luận thật giả chỉ cần có một tia hy vọng ta đều xem nó như thật."

Hứa chưởng quầy gật đầu, lại nói:

"Đúng vậy, cũng không có biện pháp khác có hy vọng còn đỡ hơn không có."

Anh Ninh trầm mặc một hồi, mới cười nói:

"Tiên sinh không cần thay ta lo lắng, ngày nào đó ta chống đỡ" Đắc Vị Cư

"này không nổi nữa vẫn còn có ngài!"

Hứa chưởng quầy vừa nghe lời này mũi chua xót, đường đường đại nam nhân nước mắt thiếu chút nửa rơi xuống.

Đắc Vị Cư Trong khoảng thời gian này không gặp phải rủi ro gì, lại bị tên họ Cổ giàu có trong thành tống tiền, ỷ vào trong tay nắm một tin tức không biết nghe từ nơi nào, còn xảo trá vơ vét tài sản Anh cô nương, may mắn Đắc Vị Cư luôn làm ăn không tệ, hơn nữa gần đây có một người khách từ kinh thành đến Coi tiền như rác, một ngày ba bữa đều chọn món tinh xảo nhất, mỹ vị ngon, cho nên bọn họ mới có thể đối phó tên họ Cổ lòng tham không đáy kia.

Chuyện này Anh cô nương gạt toàn bộ mọi người, bởi vì hắn là trưởng quầy nàng mới đem tình hình một năm một mười nói cho hắn biết.

Thoạt nhìn lạnh lùng bình tĩnh thật ra Anh cô nương thiện lương đôn hậu cỡ nào! Rõ ràng chính mình đã sứt đầu mẻ trán, lòng nóng như lửa đốt lại còn quan tâm người khác bảo người ta đừng quan tâm mình, cô nương tốt như vậy khi nào thì mới có thể gặp gỡ một nhân duyên tốt, gả ột nam tử tốt, có người yêu thương để cho nàng dựa vào?

Sợ nhất chính là tên Cổ Sĩ kia Ý không ở trong lời?

Hứa chưởng quầy trong lòng cũng rất lo lắng, nhưng thật sự không muốn làm Anh Ninh phiền lòng, vội vàng vòng vo đề tài tán gẫu tin tức nổi lên trong thành, cùng với người khách Coi tiền như rác đến giờ vẫn chưa rõ mặt mũi.

Hứa chưởng quầy tò mò hỏi:

"Anh cô nương, cô có biết người gọi món ăn trong tiệm ta là thân sĩ phương nào không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!