Quê nàng, dung mạo của nàng, tất cả của nàng…… Toàn bộ đều là một âm mưu!
Rõ đầu rõ đuôi lừa gạt!
Mấy năm nay, hắn không có buông tha cho người tìm kiếm nàng, cũng phái thị vệ âm thầm đi chung quanh truy xét tung tích của nàng, nhớ tới nàng từng nói qua mình là người Lang Châu, hắn liền tìm kiếm trọng điểm đặt ở nơi đó, nhưng kết quả thì thế nào?
Nhóm thị vệ hết lòng cương vị tìm toàn bộ Lang Châu, cũng không thể tìm ra tung tích của nàng.
Như vậy, tất cả chỉ có một giải thích…… Nàng không phải người Lang Châu .
Chậm rãi quay mặt đi, dây cương trong tay nam tử giương lên, khoái mã nhanh chân rong ruổi đến phần lớn người phía trước.
Hắn không dám nhìn nàng , bởi vì nếu nhìn nàng them một giây, hắn sợ chính mình không nhịn được nhảy xuống ngựa, đem nữ tử lừa gạt làm hao tổn tâm trí hắn bắt lên ngựa.
Nhan Anh Ninh……
Nàng ngàn vạn đừng để ta phát hiện, nàng thậm chí ngay cả tên cũng là lừa gạt.
Vó ngựa nhanh mạnh mẽ, quân kỳ phần phật, đại đội nhân mã một đường hướng Thành Đông xuất phát…… quân đội Anh vương ở thành Tây, bọn họ được Ngọc Lăng quận thủ dụng tâm an bài ở phía Đông xây dựng cơ sở tạm thời, sợ hai phe nhân mã không hợp lời dẫn đến đánh nhau.
Mà nam tử kia tuyệt đối không có đoán được, lúc hắn bắt buộc chính mình quay đầu lại, nữ tử dưới mái hiên lại vừa vặn ngẩng đầu, dư quang liếc mắt một cái nhìn người áo trắng như tuyết cưỡi trên con ngựa cao to.
Tim nàng đập có chút mạnh và loạn nhịp ngóng nhìn bóng lưng cao to dần dần đi xa kia.
Trong trí nhớ, có một thiếu niên tuấn tú cao quý cũng thích mặc áo bào trắng, hắn thích gọi nàng Anh tỷ tỷ, trong mắt sáng rọi từ mơ màng đến đối địch, từ phẫn hận đến bất an, cuối cùng toàn bộ biến thành vô điều kiện tín nhiệm và thật sâu không muốn xa rời.
Hắn tín nhiệm và không muốn xa rời nàng , nhưng mà đến cuối cùng tình cảm đáng quý như trân bảo này lại bị nàng tự tay đánh nát.
Hắn sẽ hận nàng?
Hắn nhất định sẽ không nhớ nàng ?
Nước mắt của cô gái đó bỗng nhiên tràn đầy vành mắt, nàng ngẩng đầu nhìn phía chân trời xa xôi, trùng trùng mây ngũ sắc như hỏa thiêu đốt, rung chuyển bất an trong cuộc sống, nhớ lại và tưởng niệm đều là yên ổn tốt đẹp, vô cùng trân quý.
Giống như là hoa quế ủ ra bình rượu ngon nhất, giống như là hương thơm nhàn nhạt trên người thiếu niên kia.
Mười năm trước vào mùa đông kia, cả hoàng thành Li kinh giống như đóng băng ba thước, nơi ấy nổi tiếng phồn hoa và xa xỉ nhất trong thành, lòng mỗi người, từ quan lớn cho tới bình dân đều bị hoảng sợ.
Thiến đế cao cao tại thượng, đường đường là vua của một nước thế nhưng một đêm mất tích ly kỳ trong cung cấm, hơn nửa đệ đệ hắn nắm binh quyền kế vị hơn nửa năm trước bị người ám sát bỏ mình, không còn hài cốt, dõi mắt nhìn tâm phúc từ từ mất đi, ở khoảng cách đó, ầm ầm sụp đổ……
Quả nhiên, phản quân Hàn vương, thiến đế kế vị kia bị tiên hoàng trục xuất ra nơi xa hơn mười năm, còn hạ lệnh không cho bà con xa của Đường thúc vào kinh thành, thừa cơ từ Tố Châu khởi binh hơn mười vạn đại quân đánh vào Thanh Quân Trắc, khí thế hào hùng tiến quân về phía hoàng thành, rất nhanh một đường ca khúc khải hoàn, thế mạnh áp đảo phá tan vô số thành trì chắc chắn.
Sĩ khí quân đội dân cao, giẫm qua vô số con đường máu chảy thành sông, leng keng gót sắt đạp lên mấy chục vạn thi thể, thẳng đến cuối cùng giết vào Li kinh, ủng hộ Hàn vương làm đế, từ đó thay đổi triều đại.
Sau khi Hàn vương xưng đế, bắt đầu liên tiếp cải cách, chiêu hiền nạp tài, khuyến khích nghề nông, giảm thuế, ngừng chiến tranh, cấm phóng túng, tiết kiệm sức lao động.
Những cải cách mới ban ra, trong thời gian ngắn ngủn từ lòng người thấp thỏm đến thiên hạ dường như bắt đầu dần vững vàng……
Trăm triệu lần không nghĩ tới là, tân hoàng đế đăng cơ xưng đế cũng là người đoản mệnh, hắn chết bất đắc kỳ tử thành một vụ án lớn đến giờ vẫn giải quyết, cũng may bị khâm điểm kế vị là con thứ năm của Hàn vương, chữ kiêng kị Dần, trong các hoàng tử, hắn vô luận là tài trí hay mưu lược, công lao, đều không đứng thứ nhất, thuở nhỏ vì Hiếu mà nổi tiếng, nơm nớp lo sợ làm hoàng đế.
Vị hoàng đế này rất hèn nhát, chính trị không chỉ không lập nên thành tích, lúc nào cũng bị huynh đệ Anh vương nhà mình làm sợ tới mức mất hồn mất vía, rõ ràng nghĩ ngang, hắn thoái vị làm Thái Thượng Hoàng, để cho con hắn và Lão Thập Tứ cầm quyền lớn đấu với nhau!
Bình sinh dân chúng lại bắt đầu hoảng sợ không chịu nổi một ngày, thầm nghĩ : Thiên hạ này, chẳng lẽ rối loạn rồi sao?
Không nghĩ tới, thái tử đăng cơ làm đế khác với cha mình, không chỉ có kiên trì thi hành cải cách mà tổ phụ đề ra, hơn nữa đồng thời đại xá thiên hạ, giảm miễn lao dịch.
Một loạt cải cách nhân từ khiến cho dân chúng không khỏi cùng khen ngợi, văn nhân thiên hạ cũng hết sức lấy thi từ ca phú để tán tụng tân đế có lòng nhân ái, tổ tông ba đời mặc dù trong sử sách Loạn thần tặc tử cũng trốn không thoát, nhưng từ xưa đến nay,
"Thắng làm vua, thua làm giặc", thêm nửa vị tân đế này cần cù, so với thiến đế tiền triều suốt ngày sa vào sắc đẹp sủng phi, cho nên bởi vì một phi tử đã chết ý chí liền sụp đổ, không làm được chính sự…… Chậc!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!