Cho dù Ô Hoàn Tộc bị thanh thế to lớn Hổ báo kỵ và quân Phù gia dọa sợ tới mức thành rùa đen rút đầu. Ngọc Lăng thành vẫn như cũ quân kỳ phần phật, tiếng trống đùng đùng, lúc nào cũng sẳn sàng chiến đấu.
Chạng vạng Anh Ninh đứng ở ngoài quận thủ Ngọc Lăng thành, ngẩng đầu đánh giá tòa nhà trước mắt, có chút vừa bực mình vừa buồn cười thở dài.
Ba tiểu quỷ đáng yêu kia ngày nào cũng không thể yên tĩnh, quả nhiên đã gây chuyện!
Nửa canh giờ trước, có quân lính đến quán cơm tìm nàng, nàng mới biết được thì ra ba tiểu tử kia nhân lúc buổi trưa lặng lẽ chạy vào đại doanh quân Phù gia, còn chơi đến nổi lên tướng quân và binh lính nô đùa, ai biết đang cao hứng bị người ta bắt lại tại chổ.
Ba tiểu quỷ sau khi bị bắt đều Anh dũng bất khuất, thà chết cũng không chịu nói bản thân ở nhà nào trong thành, nhưng loại khí phách này cũng chỉ tạm thời mà thôi, theo thời gian dần dần trôi qua, trời bắt đầu tối, ba tiểu tử kia đều nức nở cung khai.
Doanh troại quân Phù gia đóng ở thành Đông, lãnh binh là thiếu tướng quân Phù Khanh được quận thủ tự mình mời đến ở lại trong phủ, lý do là thiếu tướng quân một đường mệt nhọc, lần này xa vạn dặm vì an nguy dân chúng Ngọc Lăng thành mà đến, cho nên làm sao có thể ủy khuất ở tại quân doanh?
Vì thế quân lính đưa nàng đến nơi này.
"Cô nương, mời đi theo tiểu nhân." Quân lính đối với nàng cực kì khách khí, dẫn nàng đi vào bên trong phủ, xuyên qua một cửa thuỳ hoa hình tròn, lại bước trên hành lang dài.
Mới vừa đi qua một ngã rẽ, đột nhiên có một cánh tay tóm lấy bờ vai nàng, tiến tới ôm cả người nàng vào trong lòng.
Anh Ninh sợ tới mức A một tiếng, đang muốn quay đầu nhưng hành lang dài bốn phía đều là bóng cây hoa đằng rậm rạp, ánh sáng u ám, không đợi nàng nhìn hết, người kia đã xoay người đem nàng đặt ở trên cột hành lang dài!
Đó là một nam nhân…… Vóc dáng rất cao, so với nàng muốn cao hơn một cái đầu, hơn nữa bả vai rộng lớn, ngón tay thon dài mà hữu lực, nàng bị hắn giam cầm đến muốn tránh cũng không thoát khỏi khống chế của hắn.
Nàng biết chính mình hiện tại nhất định vô cùng nhếch nhác, quân lính kia đã đi xa, nàng lại bị một nam tử xa lạ không biết từ đâu ra gắt gao ngăn chặn, không thể cầu cứu.
Nam nhân và nữ nhân sức lực cách xa , mặt hắn ngay tại trên đỉnh đầu nàng, cằm dưới để ở trên đỉnh đầu nàng, quá gần, gần đến nàng có thể tinh tường cảm giác hô hấp nóng rực kia, trong lúc gấp rút phun lên mái tóc nàng.
"Buông tay! Ngươi là ai? Buông ta ra……" Nàng lại giãy dụa tiếp, tuy rằng thuở nhỏ nàng tính tình bình tĩnh, nhưng giờ khắc này nàng vẫn khó tránh khỏi kinh hoảng, dù sao nàng không biết đối phương là xuất phát từ loại mục đích nào vì sao muốn làm như vậy.
Hừ…… Nam tử kia ở bên tai nàng phát ra âm thanh giống như cười nhạo, giống như tức giận, làm nàng kinh ngạc nhất ngoại trừ thanh âm kia, y phục hắn phát ra nhàn nhạt hương thơm lại có vài phần giống như đã từng quen biết!
Hắn không có nói nữa mà là dùng đùi rắn chắc để ở đùi nàng không cho nàng nhúc nhích, sau đó hắn đưa ra một bàn tay, lưu loát điểm huyệt vị trên xương quai xanh, nàng phát hiện chính mình không chỉ có nhúc nhích không được, thậm chí ngay cả muốn nói cũng được.
Nam tử đưa tay tựa hồ muốn che đôi mắt to trơn lên của nàng, khi nàng nhìn thấy bàn tay to tiến đến, cô đã sớm kinh sợ nhắm lại mắt, lông mày tỉ mỉ và da thịt như tuyết tiếp xúc với bàn tay hắn, làm trong lòng nam tử không nhịn được rung động.
Hắn vừa ôm vừa đi đến một gian phòng hoa lệ yên tĩnh ở bên cạnh.
Nàng cảm giác bọn họ vào phòng, tiếp theo cả người bị bế lên đi tới phía trước, tiếp theo nàng bị người không chút thương hoa tiếc ngọc quăng lên một nơi mềm mại.
Đây là…… Giường!
Nàng thiếu chút sợ hãi kêu ra tiếng, tuy rằng nàng căn bản phát không ra nữa điểm thanh âm, nàng nhanh mở to mắt lại chán nản phát hiện chính mình hiện muốn nhìn cái gì cũng nhịn không được…… Hắn ở trên mặt nàng quấn một khăn lụa.
Người này…… Rốt cuộc là ai?
Nàng không khỏi sợ hãi nghĩ, chẳng lẽ nàng gặp phải một tên đăng đồ tử sao?
Nàng tỉnh táo lại, chậm rãi khôi phục lý trí…… Đầu tiên nơi này là Ngọc phủ đệ Lăng quận thủ, người này khẳng định cũng không phải người bình thường, hơn nữa hắn không muốn để cho nàng nhìn mặt hắn…… Có khả năng là nàng biết hắn?
Tiếp theo người nọ như là biết trước nàng sẽ đến nơi này, hay chẳng qua là trùng hợp mà thôi? Hắn bắt nàng như vậy rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì?
Nàng khẩn trương hô hấp, lúc này người nọ nắm lấy hai tay nàng kéo cao, lại dùng vải dệt mềm mại đem chúng nó cột vào đầu giường!
Nam tử nửa người trên toàn bộ đặttrên thân thểnàng, da thịt quấn quýt, chân dài đang cố ý chen vào cặp chân mảnh khảnh dưới váy, người nọ thậm chí cúi đầu, cách khăn lụa mỏng manh, ái muội vuốt ve hai má của nàng!
Tuyệt vọng và sợ hãi như sóng cuộn thổi quét về phía nàng, trong đầu của nàng trống rỗng……
Nàng bắt đầu vì sợ hãi mà run rẩy, bởi vì bọn họ dán gần như vậy, hắn gắt gao ôm nàng như là không có ý định cho nàng đi đến nơi khác.
Bọn họ gần sát như thế, gần đến nàng có thể ngửi được hơi thở nam tính từ thân thể to lớn phát ra…… Một loại hơi thở thuộc loại nam tử trưởng thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!