Chương 23: (Vô Đề)

Đi đến một tửu lâu không tệ, trên chiêu bài viết ba chữ lớn Thụy Tường lâu, Vân Mặc liền kéo Anh Ninh vào tửu lâu.

Vừa đi vào, tiểu nhị liền ân cần chào đón, vừa muốn tiếp đón bọn họ ngồi vào vị trí gần cửa sổ dưới dầu, trên lầu bỗng nhiên truyền đến một đạo tiếng vang.

"A? Đây không phải tiểu Hầu gia sao? Trùng hợp như vậy!"

Anh Ninh ngẩng đầu, theo tiếng nhìn phía trên, thấy hai nam tử đứng ở cửa thang lầu, ánh mắt đang nhìn về phía bên này.

Nam tử kia thân mặt trường sam bằng tơ, nhìn qua tuy rằng tướng mạo đường đường nhưng trong cặp mắt kia lại tràn ngập tính toán.

Vân Mặc lơ đãng điểm đầu xem như chào hỏi qua, quay đầu nhìn Anh Ninh nói:

"Đó là người Thích gia, ca ca của Thích Hổ, là đới đao thị vệ chức ngũ phẩm_ Thích Long."

Anh Ninh gật gật đầu.

Ngày Lão Hầu gia mừng thọ ấy, Thích Hổ và Thích Mẫn Như ở hầu phủ bị chọc tức, bọn họ nhất định sẽ không chịu để yên, mà Thích Long này vừa thấy thì biết là hạng người gian xảo, người như vậy khi tiếp xúc phải cẩn thận.

Nàng thấy Vân Mặc cũng không đi qua, hiển nhiên trong lòng cũng có đồng dạng ý tưởng, biết hắn tuy còn trẻ tuổi bên ngoài có là người cổ quáo làm việc bất kể hậu quả, kỳ thực hắn làm việc kín đáo cẩn thận, cũng hiểu được hợp thời thu liễm mũi nhọn cho nên nàng yên lòng.

Ai biết Thích Long kia đi xuống, vô cùng nhiệt tình mời Vân Mặc vào một căn phòng trang nhã cùng uống rượu.

"Mời không bằng ngẫu nhiên, tiểu hầu gia, ta hôm nay có một vị bạn tốt vừa vặn đến nơi này, hắn nghe thấy đại danh tiểu hầu gia luôn muốn kết bạn, không bằng mời tiểu hầu gia lên lầu, để ta giới thiệu?"

Vân Mặc nghe xong, tự giễu nói:

"Lời của Thích đại nhân thật kỳ quái, ta nào có đại danh gì? Tiếng xấu thiếu điều nhiều hơn."

Thích Long cũng không thấy xấu hổ, cười ha ha,

"Tiểu Hầu gia có điều không biết, muội tử nhà ta bình thường ở trong nhà thường nhắc đến tiểu hầu gia, ta tự nhiên tâm sinh tò mò, không biết là nhân trung long phượng như thế nào lại có thể làm muội tử ta khen ngợi."

Khen ngợi?

Lời này nghe cũng quá giả đi, Thích Mẫn Như không ở nhà mắng hắn là may rồi.

Vân Mặc khinh hừ một tiếng, lười quan tâm, lúc này trên lầu lại rầm rầm rầm đi xuống một vị công tử tuổi trẻ.

Công tử kia hiển nhiên xuất thân phú quý, ngày thường phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, tóc chải vuốt không hề loạn, thân trường sam xanh ngọc, mặt trên lấy chỉ bạc thêu đồ án hoa lệ, thập phần hoa lệ.

"A, Ngọc huynh, vị này là Vân tiểu Hầu gia của Hiên Viên Hầu phủ." Thích Long quay đầu nhìn công tử kia cười nói:

"Ta chính là đang mời tiểu hầu gia lên phòng cùng huynh uống một chén trà, bất qua mặt mũi tiểu đệ không đủ lời, mời người ấy không được."

Ngọc công tử kia nghe vậy, sắc mặt vui mừng, chắp tay tự giới thiệu nói:"Vân tiểu Hầu gia, tại hạ là Ngọc Trung Thạch, trước đó vài ngày lão Hầu gia mừng thọ, tiểu nhân từng đi đưa hạ lễ, một là chúc thọ lão hầu gia, hai là muốn bái phỏng tiểu hầu gia, đáng tiếc không thể gặp mặt thật tiếc nuối.

Hôm nay hân hạnh có thể kết bạn với tiểu Hầu gia, đúng là nhất chuyện vui lớn nhất cuộc đời.Ngọc Trung Thạch" Ba chữ này không nói thì thôi, hắn vừa nói nhất thời làm cho Anh Ninh nhanh ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi nhìn sang người nọ.

Ngọc Trung Thạch nhận thấy được tầm mắt của nàng, cũng hướng nàng liếc mắt một cái, vừa thấy nha đầu kia trên mặt có cái bớt, liền thấy chán ghét nhanh dời ánh mắt, không chịu nhìn thêm lần nữa.

Thích Long nhiệt tâm nói tiếp:

"Vị Ngọc huynh này là đại công tử Ngọc gia ở Trung Châu, Ngọc gia hiện thời trải rộng Giang Nam, tiểu Hầu gia hẳn là đã nghe qua?"

Anh Ninh chưa từng dùng ánh mắt chuyên chú nhìn qua ai? Thậm chí, thậm chí ngay cả đối với Vân Mặc cũng không!

Hay là…… Anh tỷ tỷ thích người kia?

Tâm bỗng chốc thắt chặt, trong lòng mơ hồ đau, hắn nổi lên hàn ý, tuấn nhan bỗng nhiên nhiễm lên chút tức giận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!