Cái gì gọi làdũng mãnh thiện chiến nhất thiên hạ
"quân Phù gia? Rõ ràng lợi hại nhất là Anh vương gia"Hổ báo kỵ!
Tam Tam không phục.
"Cái rắm! Lợi hại nhất là quân Phù gia!"
Là Hổ Báo Kỵ!
Quân Phù gia!
Hổ Báo Kỵ!
"Đừng ầm ỹ, ra phía sau viện đem"Thiên Tự Vănchép ra ba lần
Nữ tử cực bình thản một câu liền hóa giải nội chiến hết sức căng thẳng giữa hai đứa nhỏ, chỉ thấy hai đứa liếc nhau sau lại ủ rũ dắt tay đi, Mộc Mộc cười ha ha vừa vỗ bàn tay nhỏ bé vừa nhảy lên kêu:
"Hổ báo kỵ và quân Phù gia cũng không lợi hại bằng tỷ tỷ nha!"
Nữ tử buồn cười, trong lòng lại hơi hơi kinh ngạc.
Nho nhỏ như Ngọc Lăng Thành đã có quân đội Anh vương, còn cần điều đến quân Phù gia sao?
Xem ra thiên tử đó không giống như rộng lượng, kỳ thực trong lòng vẫn là lo lắng vương thúc của hắn.
Quả nhiên, ngày thứ hai, quân Phù gia dũng mãnh thiện chiến trong miệng Tiểu Báo liền chậm rãi vào Ngọc Lăng Thành, lúc ấy nàng vừa vặn đứng ở cửaĐắc Vị Cư, một binh lính chân bị thương muốn bước vào tiệm cơm, vừa mới bước lên bậc thang, nàng liền đưa tay giúp đỡ.
Chung quanh một đống dân chúng không có việc gì liền chen chúc trên phố xem náo nhiệt, còn châu đầu ghé tai nghị luận :
"Trời, trường hợp lớn như vậy…… hoàng đế này cũng thật là, Anh vương gia đã đến Ngọc Lăng thành! Tại sao lại phái binh Phù gia đến?"
"Còn không phải sao, ai chẳng biết nói quân Phù gia là người nhà mẹ đẻ của hoàng hậu nương nương!"
"Ta đã nói hoàng đế không cam lòng đem Ngọc Lăng giao cho Anh vương gia, bất quá kia cũng không trách được người khác, ai bảo Đường Vương kia quá ư xuẩn ngốc!"
"Các ngươi mau nhìn kia! Người trên ngựa là công tử nhà ai? Nhìn khuôn mặt kia thật đúng là tuấn mỹ!"
"Thật sự nha! Các ngươi nói xem đó không phải là thiếu tướng quân Phù gia không?"
"Thiếu tướng quân Phù gia mặc khôi giáp kia rất tuấn tú ! Chậc chậc, không biết dạng cô nương nào mới có thể gả cho nam nhi như vậy? Thật sự là có phúc ba đời a!"
"Ai nha, Triệu đại nương, đừng chỉ lo nhìn mau lau nước miếng đi!"
Hừm!
Đại khái là ứng câu này
"Trời cao hoàng đế xa", dân chúng Ngọc Lăng thành từ trước đến giờ miệng không chừng mực, vui cười tức giận mắng, có gì nói đấy, nữ tử nghe thấy cũng chỉ cười thậm chí không có ngẩng đầu nhìn đám quân đội từ phía sau đi qua.
Nhưng khi đội ngũ kia đi ngang qua Đắc Vị Cư, không có người chú ý tới người đi ở giữa đang được mọi người tán dương, nam tử cưỡi trên con ngựa màu lông đỏ, dây cương nắm trong tay bị kéo căng ra……
Nếu trong trời đất bao la, hồng trần mênh mông, ta không có gặp nàng, có thể làm ta vui vẻ hơn một chút không?
Nhưng mà nếu trời xanh để cho ta gặp nàng, hơn nữa cho nàng mọc rễ trong lòng ta, nở hoa tách nhụy, ta làm sao có thể dễ dàng đem bóng của nàng gạt bỏ……
Nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào màu trắng bị ánh mặt trời màu vàng chiếu vào, lóe ra một vầng sáng hoa lệ, đồng thời tôn lên khí chất cao quý hiếm thấy, con ngươi đen nhàn nhạt nhìn về phía trước, không bị đám người ồn ào ở hai bên đường ảnh hưởng.
Nhưng lại có ai biết?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!