Chương 18: (Vô Đề)

Trước mắt một màn làm cho Hà Hương đem thuốc vào, Tú Cúc canh giữ ở ngoại thất, Bình An ba người nhìn mắt choáng váng, sau một lúc lâu mới không hẹn mà cùng hoàn hồn, liếc nhau lẫn nhau không nhịn được lén bật cười.

Uống xong thuốc Anh Ninh lại dần dần ngủ say, trong lúc mơ màng tựa hồ cảm thấy có người luôn canh giữ ở bên giường, một lát sau bên tai mơ hồ có giọng đối thoại nhưng rất nhanh lại an tĩnh.

Vân Mặc kéo Hà Hương, Tú Cúc ra phía sau rèm, sợ đánh thức người trên giường.

"Thiếu gia, ngài nhanh đi ngủ đi, giờ đã tối nha!"

"Đúng đấy, thiếu gia, trong sương phòng phía đông đã chuẩn bị tốt, ngài ngày mai còn phải vào cung đọc sách!"

Vân Mặc đem ngón trỏ đặt ở trên môi, hướng hai người nhẹ nhàng "suỵt" một tiếng, ý bảo các nàng nói nhỏ chút,"Ta không ngủ, các ngươi đi ngủ đi."

"Anh cô nương đã ngủ say, ngài còn canh tại chỗ này làm cái gì?" Nha đầu đứng chính giữa vội vàng đè thấp tiếng nói, hoang mang hỏi.

"Ta……" Giọng nói trong suốt lanh lãnh vang lên, tựa hồ do dự một chút, mới ngượng ngùng hồi đáp:"Ta sợ cô ấy đau."

"Anh cô nương uống thuốc rồi, sẽ khỏe thôi." Hà Hương nghe xong vừa tức giận vừa buồn cười khuyên nhủ:"Ngài đi nghỉ ngơi đi, nếu ngày mai Anh cô nương tỉnh, ngài lại bị bệnh, ngài bảo Anh cô nương làm sao vui cho được?"

Thiếu niên thủy chung không chịu, còn thấp giọng hỏi:"Các ngươi nói xem, ta trước kia đối với cô ấy như vậy, cô ấy có thể giận ta hay không?"

"Không đâu, Anh cô nương tâm tính thật tốt, làm sao có thể giận ngài? Nói đi nữa, ngài thật ra coi như……" Hà Hương chần chờ một chút.

Tính cái gì? Thủ hạ lưu tình.

Tiểu Hầu gia nếu muốn ai đi làm sao có thể đuổi không được?

Hà Hương lại không nhịn được lặng lẽ nở nụ cười, trong lòng cũng là hơi kinh ngạc, làm gì có ai nhìn thấy hắn hốt hoảng bất an, nhưng bây giờ hắn lại lo lắng ột người!

Vân Mặc không thèm nói chuyện, cố chấp không chịu rời đi, Hà Hương thấy khuyên không được đành phải chuẩn bị một đệm giường da chồn bạc tại bên cạnh cửa sổ kia, lại cùng Tú Cúc ôm đến chăn gấm, bất đắc dĩ nói:"Thiếu gia, buổi tối hôm nay ngài ủy khuất chút, ngủ ở đây !"

Vân Mặc thấy thế mới vui vẻ gật đầu, nhìn Hà Hương, Tú Cúc một trước một sau đi ra ngoài, chờ các nàng đi rồi hắn vẫn ngồi trở lại nguyên vị trí, nhìn chằm chằm thiếu nữ ngủ say trên giường giống như xuất thần, sau một lúc lâu thì thào tự nói.

"Ta đối với cô xấu như vậy, vì sao…… cô còn muốn thay ta chịu trận này ?"

Thẳng cách một ngày giữa trưa, Anh Ninh mới hoàn toàn thanh tỉnh, vừa mở mắt liền nhìn thấy Hà Hương vừa canh giữ một bên vừa làm việc, người sau thấy nàng tỉnh, lập tức vui mừng kêu lên:"Anh cô nương tỉnh? Vết thương còn đau không?"

"Không đau." Anh Ninh thấy gương mặt nàng thân thiết, vì thế chịu đựng không khoẻ giả bộ vô sự cười nói:"Muội ngủ thật lâu sao?"

"Cũng không phải? Hôm qua chảy thật nhiều máu, sợ chết người!"

Hà Hương nhớ tới trong lúc rối loạn kia, Anh cô nương bị thương hôn mê, tiểu Hầu gia phẫn nộ đến cực điểm, Diễm di nương còn thiếu chút bị tiểu Hầu gia bóp chết…… lòng không khỏi còn sợ hãi.

"Muội không sao, đã làm phiền tỷ chăm sóc." Anh Ninh có chút băn khoăn.

Hà Hương lại "Phụt" một tiếng cười ra,"Giúp cô nương cũng không phải là ta, là tiểu Hầu gia đó!"

Vân Mặc? Hắn làm sao có thể?

Anh Ninh sửng sốt.

"Là thật, tiểu hầu gia hôm qua thế nào cũng không chịu đi phòng khác ngủ, ta và Tú Cúc cũng chỉ dọn dẹp cho ngài ấy một cái giường, sáng nay lúc ta tới thu thập, mới phát hiện tiểu tổ tông kia căn bản không có ngủ, ta cho là ngài ấy đã ngồi cả một đêm."

Anh Ninh cảm thấy ấm áp, mới ý thức được nàng đúng là ngủ trên giường Vân Mặc, cái này có phải gọi là "Tu hú chiếm tổ chim khách", không khỏi nở nụ cười, còn chưa nói chuyện, chợt nghe giọng Tú Cúc ngoài cửa sổ hô to gọi nhỏ:"Trời! Thiếu gia, ngài không phải ở trong cung sao? Tại sao một chút đã trở lại?"

"Anh tỷ tỷ đã tỉnh chưa?" Thiếu niên thanh âm từ ngoài cửa sổ truyền vào, mơ hồ, trong sáng mà dễ nghe dường như vừa mới đi đến cửa viện.

Đây là lần đầu tiên Anh Ninh nghe được hắn gọi nàng là "Anh tỷ tỷ", cảm giác đó thật kỳ lạ giống nước sông chậm rãi chảy ra trái tim, vuốt lên hết thảy khe rãnh, ngay cả vết thương trên đầu dường như cũng không còn đau.

Một trận dồn dập tiếng bước chân, chạy qua đình viện, bước trên thềm đá, sải bước chạy đến phòng rồi đột nhiên dừng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!