Thời gian rất lâu sau, nàng đều nghiêm mặt cúi đầu xuống, không nhìn rõ lắm rốt cuộc có rơi nước mắt hay không.
Hà Hương cầm đũa ô kim, Tú Cúc nâng cái đĩa bạch ngọc, không đành lòng vừa lo lắng liếc nhau, nữ hài tử ai không thích xinh xắn đẹp đẽ? Bị tiểu chủ tử ngay trước mặt nói mình xấu, người đó cho dù kiên cường đến đâu cũng chịu đã kích!
Nhưng tiểu chủ tử làm sao có lòng đồng tình?
Chỉ sợ hắn chỉ biết bỏ đá xuống giếng, thừa cơ truy kích! Anh cô nương thật đáng thương, tiểu hầu gia tại sao không thích nha?
Thực hiển nhiên Vân Mặc cũng quyết định như vậy, cho nên hắn một lần nữa ngồi trở lại vị trí, lại thay đổi dùng giọng bảy phần tiếc hận, ba phần hấp dẫn nói với nàng:
"Bất quá cũng không phải không có biện pháp, ta nghe nói trong cung có một loại bí dược, có thể làm vết bớt trên mặt cô biến mất, cô có muốn thử không?"
Con ngươi như ngọc lưu ly dường như phiếm ý cười lạnh lùng, nháy mắt nhìn chằm chằm nàng, hắn đã tính toán trước đắc ý dào dạt, hắn cũng không tin nàng không động tâm!
Đầu tiên là ác độc cho nàng một cái tát, sau đó lấy ra một viên thuốc táo dụ dỗ nàng, dụ hoặc nàng nhảy vào cái hố hắn vừa mới đào.
Nếu nàng gật đầu nói Muốn, như vậy hắn lập tức đi ra bên ngoài tìm chút thuốc nước lộn xộn, thuốc mỡ cho nàng thay đổi sắc mặt, làm cho nàng trở nên càng xấu! Có lẽ hắn cũng sẽ trực tiếp nói với nàng
"Ngu ngốc, làm gì có loại thuốc đó? Thiếu gia ta lừa ngươi thôi!"
Nàng hết lòng nhưng sau khi biết được mình bị đùa bỡn, nhất định sẽ lộ ra vẻ mặt thất vọng?
Nghĩ đến đây, Vân Mặc toàn thân đều hăng hái.
Quả nhiên, không để cho hắn chờ lâu lắm, nàng liền mở đôi môi đỏ mọng.
Ngữ khí bình tĩnh trước sau như một, nghe vào trong tai Vân Mặc lại không có nửa điểm đau lòng.
Nàng nói:Thân thể là do cha mẹ sinh ra, không dám phá hoại.
". Anh Ninh cũng không cảm thấy bản thân xấu nơi nào, cũng không muốn đi thay đổi cái gì, đa tạ thiếu gia lo lắng."
Trong phòng thật im lặng, không khí đọng lại, chỉ cần chạm một chút sẽ nổ tung.
Hà Hương và Tú Cúc khẩn trương không dám thở mạnh, tuy rằng các nàng rất bội phục sự can đảm của Anh cô nương nhưng theo bản năng cảm thấy Anh cô nương nói lời này không đúng chổ, nhưng các nàng nhìn thấy sắc mặt chủ tử rõ ràng trầm đi……
Một đôi ngọc lưu ly nháy mắt bay đi tan xương nát thịt, tiếp theo hắn đưa tay chỉ ra ngoài phòng, giọng nói tức giận quả thực làm người ta sợ hãi,
"Cô ra ngoài cho ta! Ta không muốn lại thấy cô!"
Hà Hương vạn phần sốt ruột, nếu Anh cô nương lúc này có thể cầu xin tha thứ, tiểu chủ tử hẳn là sẽ nguôi giận? Anh cô nương tuy rằng tới nơi này không lâu, nhưng khí chất này, tính tình kia, kêu ngạo ngay cả nhiều tiểu thư quan lại so ra kém xa.
Nhưng tâm cao khí ngạo thế nào dù sao cũng là hạ nhân nha! Vì sao không thể nhường một chút?
Tú Cúc lại là không hiểu, tiểu chủ tử tính tình tuy rằng không thể nói tốt nhưng cho tới bây giờ chưa thấy qua hắn phát hỏa lớn , cho dù trong phủ một ít đồn đại bàn luận gia cảnh hắn, khi đến tai hắn cũng chỉ cười không để ý.
Nhưng hôm nay…… Là ngày gì ?
Hai người ở một bên liều mạng nháy mắt với Anh Ninh, muốn nàng nói vài câu lời hay, không ngờ nàng lại vô cùng lưu loát xoay người, bước chân nhẹ nhàng hướng ra phía ngoài mà đi, trên mặt thậm chí không có nửa điểm kinh hoảng hoặc là ủy khuất.
Nhưng thật ra tiểu chủ tử cho tới bây giờ cũng không bị chọc tức , như là bị hành động của nàng làm kinh ngạc, khuôn mặt tuấn tú xanh mét, ngay cả môi cũng run rẩy.
Một khoảng thời gian sau tiểu Hầu gia nảy sinh ý ác độc nói không muốn thấy nàng, Anh Ninh cũng thấy nhẹ nhàng, thật tự giác tránh xuất hiện ở trước mặt tiểu bá vương, càng không ở trong phòng thở dài thở ngắn, không phải đi trong vườn thì giúp đỡ Hà Hương đến nhà kho lấy đồ.
Có một lần vừa đưa quần áo mùa đông đến Khiên Y Phường, lại còn thực khéo gặp Hách quản sự, tục ngữ nói:
"Đầu hồi sinh, nhị hồi thục", hai người rất nhanh quen thuộc, có đôi khi còn cùng nhau tán gẫu vài câu việc nhà.
"Hách quản sự, có chừng mấy ngày không gặp ngài."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!