Chương 10: (Vô Đề)

Được?

Được cái gì?

Khá lắm quỷ!

Nếu lúc ấy Anh Ninh biết, chính mình nhất thời đồng tình và thương tiếc, đổi lại bị hành hạ làm người ta dở khóc dở cười, nếu nàng nhìn thấy đầu tiên là ánh mắt của tiểu ma đầu, nàng sẽ không chút do dự tránh thật xa!

Mặt trời vừa nổi lên bầu trời, Anh Ninh liền sớm rời khỏi giường.

"Vẩy nước quét nhà sân" Việc này đều có người làm nhưng nàng vẫn muốn dựa vào chính mình làm lấy.

Rửa mặt chải đầu xong, nàng đến tiểu phòng bếp hầm cháo tổ yến, người trong phòng bếp đưa tới một ít bánh chưng và một ít thức ăn, dùng mâm gỗ bưng, sau mới đi theo Hà Hương đi đến phòng ngủ tiểu Hầu gia.

Bởi vì nàng còn chưa chính thức gặp mặt tiểu chủ tử này, vì thế ở lại gian ngoài bày biện đồ ăn sáng, để Hà Hương và Tú Cúc nâng chậu rửa mặt vào nội thất.

Căn phòng này cực kỳ rộng rãi, trên vách tường tuyết trắng có bức tranh chữ, xung quanh còn có nhiều bảo vật to lớn, đồ cổ bằng quý giá, có cái làm bằng gổ tử đàn mạ vàng khác, đầy đủ mọi thứ.

Trong phòng im ắng, lư hương xông lên nhàn nhạt hương thơm, lượn lờ sương khói cuộn lại rồi tự tan.

Trên bàn sơn hoa mai có một bình ngọc trong suốt, cắm hoa cúc vừa mới cắt xuống, còn mang theo giọt sương ban mai, ngón tay lớn nhỏ xuyên qua lớp rèm che, lẳng lặng buông xuống.

Lại hướng bên trong, chính là một bức màn màu tím xinh đẹp đắt tiền, đem hai khoảng trong ngoài cách đoạn, lúc này đối thoại bên trong truyền ra:

"Hà Hương tỷ tỷ, Tú Cúc tỷ tỷ, nếu các tỷ không có gì vội, ta có chuyện muốn nói với các tỷ."

Vừa tỉnh ngủ trong tiếng nói dễ nghe của vị thiếu niên kia hàm chứa lười nhác.

Thiếu gia. Thanh âm Hà Hương hàm chứa kinh ngạc,

"Ngài có gì phân phó?"

"Ưm, ta trước kia làm sai rất nhiều chuyện, thật xin lỗi, ta về sau nhất định không khi dễ các ngươi, ta sẽ sửa đổi thật tốt!"

Thiếu niên mười bốn tuổi cố gắng quyết tâm bản thân phải thay đổi triệt để.

Tiểu Hầu gia?

Tiểu chủ tử?

Đáng tiếc Hà Hương và Tú Cúc cũng không cho nửa điểm mặt mũi, hai người không hẹn mà cùng sợ run cả người, trong tay bưng chậu rửa mặt và bát trà thiếu chút sảy tay rơi trên mặt đất.

Sai rồi?

Sửa đổi?

Thật xin lỗi?

Nói đùa! Trong từ điển Tiểu Hầu gia làm gì có bốn chữ Biết sai liền sửa? Nói nữa là, các nàng chính là nha hoàn, làm sao gánh nổi ba chữ kia?

Hà Hương và Tú Cúc bị dọa choáng.

"Là thật, Hà Hương tỷ tỷ, ta về sau sẽ không đẩy tỷ xuống hồ sen, tuy rằng tuy rằng tỷ đã biết bơi." Tiểu chủ tử tiếp tục biểu hiện quyết tâm.

Hà Hương một mặt kinh hoảng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đại từ đại bi xem thế âm bồ tát, tiểu Hầu gia không phải điên rồi chứ!

"Tin tưởng ta, Tú Cúc tỷ tỷ, ta về sau sẽ không sẽ đem rắn bỏ vào trong chăn của ngươi…… Ưm, còn có chuột chết, con cóc cũng sẽ không xuất hiện nữa."

Miệng Tú Cúc há to đủ để nuốt vào một quả trứng gà, chậu đồng trong tay rốt cuộc không cằm được,Rầm một tiếng rơi trên đất, nhất thời bọt nước văng khắp nơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!