Chương 7: (Vô Đề)

Tiên Dao như bị dọa sợ, hoảng loạn quay đầu đi nơi khác.

Mảnh băng gạc chưa tháo hết theo động tác của nàng mà phất phơ, Thẩm Kinh Trần phải khẽ nghiêng người mới tránh được nó quệt vào mặt.

Sự im lặng lan tỏa giữa hai người. Một lúc sau, Thẩm Kinh Trần chậm rãi nói: "Nhìn thấy được là tốt rồi. Nhưng phải nhắm mắt nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng vội vàng nhìn quá lâu."

Tiên Dao khẽ gật đầu, nàng cứng đờ ngồi yên, ánh mắt dán vào góc căn nhà gỗ nhỏ.

Tuy trong tưởng tượng nàng đã biết nơi này hẳn là giản dị, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn khiến nàng ngạc nhiên.

Thẩm Kinh Trần khoác áo bạc, chiếc choàng áo phủ ánh trăng, trông như thần tiên giáng trần, hoàn toàn tương phản với sự mộc mạc trong căn nhà.

Lửa đã bị hắn dập tắt, ánh sáng duy nhất trong phòng là ánh trăng, mà ánh trăng ở đây lại đặc biệt sáng tỏ, hoặc có lẽ là vì người bên cạnh nàng mang theo ánh sáng dịu dàng khiến nàng cảm thấy căn phòng còn sáng hơn cả khi đốt đèn.

Một lát sau, nàng từ từ quay đầu lại, thấy Thẩm Kinh Trần vẫn ngồi yên ở đó như đang chờ nàng ổn định cảm xúc.

Hô hấp dần bình ổn, Tiên Dao lặng lẽ nhìn hắn một hồi, rồi bất chợt nói: "Thẩm tiên sinh thật đẹp trai."

Thẩm Kinh Trần ngạc nhiên nhìn nàng, hắn không ngờ nàng lại có thể thẳng thắn nói ra những lời ấy.

Với dáng vẻ hồi hộp, lúng túng như vừa nãy, hắn cứ tưởng nàng sẽ cố giấu đi suy nghĩ thật.

Người ta đã khen đến thế, Thẩm Kinh Trần cũng không thể không đáp lại điều gì.

Hắn ngẫm nghĩ một chút, rồi nghiêm túc đáp: "Cảm ơn lời khen của ngươi."

Nhưng Tiên Dao lại lắc đầu nói: "Không phải khen mà là nói thật."

Nàng có chút mơ màng nhìn hắn: "Thẩm tiên sinh là người đẹp trai nhất mà ta từng gặp."

Trong lời ấy chứa đựng cảm xúc quá đỗi phức tạp.

Không chỉ đơn thuần là nói hắn "đẹp", mà dường như xuyên qua vẻ bề ngoài kia, nàng thấy được cả phần "đẹp" bên trong con người hắn, từ phẩm hạnh đến diện mạo, tất thảy đều không chê vào đâu được.

Chẳng biết trước kia nàng đã gặp phải những loại người tệ hại ra sao, mà giờ chỉ mới gặp hắn không bao lâu đã có thể nói ra một câu đánh giá cao đến thế.

Thẩm Kinh Trần trầm mặc giây lát, rồi nói: "Sau này khi ngươi hiểu ta hơn, có thể sẽ không nghĩ như vậy nữa."

Tiên Dao hơi ngẩn ra, định lắc đầu phản bác thì bị hắn kéo lấy mảnh vải trắng còn rũ ra bên ngoài.

"Đừng động."

Hắn nhẹ giọng dặn, thấy nàng ngoan ngoãn bất động, hắn mới tiếp tục động tác.

Dải băng trắng được nhẹ nhàng tháo khỏi quanh mắt nàng, ngón tay Thẩm Kinh Trần kết tụ linh lực, cắt đi một đầu, đầu còn lại nhét vào khe vải, như vậy sẽ không bung ra nữa, cũng không bị thả lỏng như chiếc đuôi lay động sau lưng nàng.

"Xong rồi."

Làm xong, Thẩm Kinh Trần đứng dậy lùi ra một chút.

Hắn quay lưng đi vài bước trở về bên chiếc bồ đoàn, chần chừ giây lát rồi quay đầu lại nói: "Bây giờ ngươi đã có thể nhìn thấy, nếu cảm thấy ngại chuyện nam nữ ở chung một phòng, ta có thể ra ngoài, hoặc căng một tấm màn giữa hai người."

Tiên Dao lập tức nói: "Ta không ngại."

Thẩm Kinh Trần khẽ cười: "Vậy thì nghỉ sớm một chút, ngày mai có tinh thần đi dạo xem quanh đây."

Tiên Dao gật đầu, nàng ngoan ngoãn nằm nghiêng, mặt hướng về phía hắn.

Vì vừa mới có lại ánh sáng, nàng tiếc rẻ không muốn nhắm mắt ngủ. Phòng quá nhỏ, tầm mắt nàng gần như không tránh được việc dừng lại trên người Thẩm Kinh Trần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!