Thẩm Kinh Trần đẩy cây cổ cầm trước mặt ra, bực bội đứng dậy bỏ đi. Dù không nói lời nào, nhưng từng cử chỉ đều cho thấy tâm trạng hắn lúc này chẳng tốt đẹp gì.
Tiên Dao ngẩn người, hơi căng thẳng từ từ nắm chặt tay lại. Cơn đau do vết thương bị kéo căng khiến hơi thở nàng run nhẹ.
Nàng tưởng hắn sẽ bỏ đi như thế, nào ngờ trong chớp mắt, hắn đã từ nơi xa quay trở lại bên cạnh nàng.
"Ngay cả ngươi cũng nói vậy, xem ra ta phải từ bỏ hẳn việc đàn hát rồi."
Giọng nói hắn vang lên ngay bên tai, theo ánh nắng lan tỏa đến trước mặt, trong âm sắc làm sao nghe được nửa phần bất mãn?
Hắn thậm chí còn hỏi nàng: "Có đau tai không? Cần ta kiểm tra giúp không?"
Tiên Dao lắc đầu, giải thích: "Cũng… không đến nỗi khó nghe như vậy…"
"Tự ta cũng biết tiếng đàn của mình ra sao." Thẩm Kinh Trần thẳng thắn nói, "Nếu nơi này có chút giải trí gì khác, ta đã chẳng buồn học đàn. Học những thứ trước giờ không giỏi thì dễ giết thời gian hơn."
"Trở thành tu sĩ rồi mới cảm thấy thời gian sao mà dài lê thê đến thế. Ở chốn này, một ngày dài tựa một năm."
Giọng nói hắn dần nhỏ lại khi kết thúc câu. Tiên Dao không đoán được hắn đang nghĩ gì, nhưng nàng biết rõ tâm trí hắn đã phiêu du nơi nào đó xa lắm.
Chẳng biết bao lâu sau, khi Thẩm Kinh Trần trở về thực tại thì phát hiện cô gái vừa còn phơi nắng trên ghế mây đã biến mất.
Bị băng bó kín cứng như xác ướp, toàn thân còn đau nhức, sao nàng có thể biến mất được?
Chẳng lẽ nơi đây có kẻ tu vi cao đến mức có thể lặng lẽ bắt người ngay trước mặt hắn?
Thẩm Kinh Trần nhíu mày, ánh mắt quét quanh, rồi phát hiện khí tức quen thuộc đang ở dưới gốc cây héo nửa tán kia, nơi nàng đang tắm mình trong lá vàng rụng và ánh nắng ấm áp, ngồi ngay ngắn trước cây cổ cầm mà hắn đã bỏ quên.
"Cây đàn của tiên sinh cần được chỉnh lại rồi, âm thanh có chút sai lệch."
Mọi động tác của Tiên Dao đều rất chậm rãi và cứng nhắc.
Nhưng nàng vẫn cố gắng làm những việc trong khả năng của mình.
Biết Thẩm Kinh Trần muốn học đàn, nàng liền nghiêm túc giúp anh chỉnh lại dây đàn, từng chút một, động tác không thể gọi là tao nhã, thậm chí còn có chút vụng về. Nhưng khi nàng hơi nghiêng tai lắng nghe âm thanh của đàn, dù khuôn mặt bị băng kín, nếu có thể nhìn thấy cũng chỉ là lớp da thịt tàn tạ ghê rợn, vậy mà Thẩm Kinh Trần lại thấy ở nàng một vẻ đẹp khó diễn tả thành lời.
Có người đẹp không phải ở dung mạo, mà ở cốt cách và tính tình.
Cô gái mà hắn cứu về, cho dù da thịt be b. ét, toàn thân quấn đầy băng trắng, nhưng trong từng cử chỉ hành động vẫn mang một sức hút tự nhiên.
Hắn lặng lẽ đứng bên cạnh chiếc ghế mây, chăm chú nhìn nàng điều chỉnh dây đàn suốt một lúc lâu. Cuối cùng, Tiên Dao ngẩng đầu nhìn chính xác về phía hắn.
"Thẩm tiên sinh, ngài thử lại xem sao."
Thẩm Kinh Trần chăm chú nhìn gương mặt quấn đầy băng vải của nàng. Tóc nàng đã bị cháy mất một nửa, chỉ còn dài đến vai. Khi băng bó, để nàng thoải mái hơn, hắn đã giúp nàng đơn giản buộc gọn lại.
Trước đây hắn không chú ý, mãi đến giờ phút này mới đột nhiên nhận ra đầu nàng thật tròn.
Ừm, chắc lúc nhỏ ngủ đúng tư thế nên được cái đầu tròn đẹp như vậy.
Thẩm Kinh Trần bước tới, hắn không làm bộ làm tịch cũng chẳng nói nhiều lời, trực tiếp ngồi xuống sau lưng nàng.
"Có cần ta đưa ngươi trở về không?"
Hắn chủ động lên tiếng, nhưng Tiên Dao ngồi phía trước lại nói: "Không cần đâu, ta cứ ngồi đây thôi. Thẩm tiên sinh tiến lên một chút, nếu ngài đánh sai chỗ nào, ta còn có thể giúp sửa lại."
Thẩm Kinh Trần vô thức ngồi gần hơn. Thân hình nàng không tính là nhỏ bé, nhưng hắn thì lại cao lớn quá mức, lúc hai người còn giữ khoảng cách thì không cảm thấy gì, nhưng khi gần lại mới phát hiện nàng hoàn toàn có thể nằm trọn trong vòng tay của hắn.
Thẩm Kinh Trần giơ tay gảy đàn, độ cong cánh tay vừa vặn bao lấy nàng vào trong, trông chẳng khác gì đang ôm nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!