Chương 58: (Vô Đề)

Rõ ràng toàn thân ma khí lượn lờ vậy mà lại được thánh quang bao phủ. Ngọn Địa Uyên Hỏa — vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết Thượng Cổ — bỗng bùng lên vây kín toàn trường, khiến tất cả mọi người bất giác nhớ tới lai lịch chân chính của ngọn lửa này.

Đó là hỏa diễm truyền thừa độc hữu của tộc Phượng Hoàng. Ngoài lần xuất hiện chớp nhoáng trong bí cảnh năm xưa, suốt vạn năm qua chưa từng có ai trông thấy, càng đừng nói đến chuyện có người thừa hưởng được truyền thừa này.

Giờ khắc này, không chỉ Đế Giang mà toàn bộ những người còn lại cũng đồng loạt nhớ đến truyền thuyết về Thanh thị nhất tộc.

Nhưng bao lâu nay, người đời vẫn cho rằng đó chỉ là lời khoác lác tự tâng bốc của dòng họ Thanh thị, bởi chưa từng có ai thấy họ thi triển Địa Uyên Hỏa, đến cả Thanh Chiêm — người mạnh nhất năm xưa cũng chỉ là một kiếm tu.

Quá nhiều năm tháng trôi qua trong tĩnh lặng khiến những truyền thuyết ấy dần bị lãng quên. Không ai ngờ được… thật sự có người nhận được truyền thừa thần thánh ấy.

Địa Uyên Hỏa là chí dương chí cường, uy năng thiên địa đều biết. Mà nay, Thanh Tiên Dao lại tiếp nhận truyền thừa của Phượng Hoàng Chân Thần, vận dụng Địa Uyên Hỏa tự nhiên như hô hấp — chớ nói đến phi thăng, chuyện thành thần của nàng đã gần như là chuyện sớm muộn.

Bọn họ… đã không còn thuộc về cùng một tầng giới với nàng nữa.

Toàn bộ mọi người đều hoảng loạn. Vốn là đến đây để thảo phạt hai tộc yêu ma, vậy mà giờ không biết là ai quỳ xuống trước tiên — kế đó cả đám người cũng đồng loạt phủ phục, đông nghịt một vùng, dập đầu trước mặt Tiên Dao, thân thể cảm nhận rõ rệt ánh thánh quang xen lẫn hỏa quang đang phủ xuống.

Cảm giác bỏng rát đau đớn bám lấy từng tấc da thịt, bọn họ bắt đầu không chịu nổi, người thì gãi đầu gãi tai, người lăn lộn giữa đất.

Thế nhưng chẳng ai dám kêu lên, sợ rằng chỉ cần một tiếng hét, hỏa diễm trên người sẽ càng cháy mạnh hơn.

Tu sĩ tu đạo là để cầu con đường trường sinh thành tiên thành thần — đã là như vậy, làm sao dám chống đối thần minh?

Thế nhưng… không phải ai trong ánh thánh quang ấy cũng chịu cảnh bị thiêu đốt. Địa Uyên Hỏa như một tấm gương soi tỏ mọi tội nghiệt và công đức trong lòng người. Ai tội nặng hơn công, sẽ bị hỏa diễm thiêu đốt đau đớn. Ai công lớn hơn tội, thân thể liền khoan khoái, đạo tâm thanh tịnh, cảnh giới đột phá. Còn ai không công không tội, thì chẳng cảm nhận được gì cả.

Dần dần, có người cảm nhận được sự huyền diệu ẩn chứa trong đó, bắt đầu vui mừng hô vang, xúc động quỳ bái, nước mắt cũng theo tư thế cúi đầu mà rơi lã chã.

Tiên Dao yên lặng nhìn tất cả những điều ấy, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên thân đám người Thục Sơn.

Trong số họ, cũng có không ít người bình yên vô sự hoặc không cảm thấy gì — số lượng này chiếm phần lớn.

Thế nhưng đám cao tu của Thục Sơn, từ chưởng môn, đại đệ tử cho đến các trưởng lão, không một ai tránh khỏi đau đớn như lửa đốt lục phủ ngũ tạng.

Tiên Dao chợt nhận ra trong đội ngũ Thục Sơn, nơi một góc khuất có người mang mặt nạ — đôi mắt quen thuộc kia khiến nàng lập tức nhận ra hắn là ai.

Lệ Vi Lan. Hắn vậy mà… vẫn còn sống.

Nàng cứ tưởng hắn đã chết trong Khóa Linh Chú từ lâu.

Dù lúc ấy chưa chết, thì hiện tại hắn cũng chẳng còn bao nhiêu sinh cơ.

Toàn thân hắn là vết sẹo, ngay cả mặt mũi cũng phải dùng mặt nạ che lại, đủ để thấy thương thế nặng đến mức nào.

Hắn bước qua hàng người Thục Sơn, đi đến trước nhất, gắng chịu đau đớn như thiêu như đốt khắp toàn thân rồi từ từ quỳ xuống.

"Ta đã dò ra tung tích của Trường Hạo và thiếu niên kia."

Hắn cúi đầu, khẽ nói: "Nếu có thể… xin người hãy tha cho sư tôn và sư đệ ta một con đường sống. Những người khác ta không quản được, nhưng chỉ hai người họ… ta mong người có thể cho họ một cơ hội sống."

"Dù có thế nào… trở về làm phàm nhân cũng được… chỉ cần họ… còn sống."

Trường Hạo và thiếu niên kia…

Nghe đến đó, thân ảnh Tiên Dao khẽ rung lên rồi nàng từ từ đáp xuống từ giữa không trung.

Chiếc váy đỏ của nàng tung bay giữa không trung, khi Lệ Vi Lan nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy hy vọng, Tiên Dao chậm rãi mở lời: "Ngươi cho rằng, với tu vi hiện giờ của ta… ta sẽ không tìm ra tung tích của hắn sao?"

"Ta không cần tin tức từ ngươi."

"Dưới Địa Uyên Hỏa, chỉ những kẻ vô tổn đức mới được bình yên. Nếu bọn họ thật sự không thẹn với lòng, đương nhiên sẽ giống bao người khác mà bình an vô sự."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!