Chương 5: (Vô Đề)

Tại nơi cư trú phía sau núi của Sở Thiên Độ – trưởng lão của Thục Sơn Kiếm Phái, đang có mấy người đứng một cách gò bó.

Tạ Phù Tô, Lệ Vi Lan, Diệp Thanh Trừng đang đứng, còn Sở Thiên Độ đang nằm trên giường.

À, còn một người nữa là Bạch Tuyết Tích đang quỳ gối trên mặt đất.

Những trưởng lão và tiền bối khác của Thục Sơn Kiếm Phái đa phần đã bị khuyên quay về, bởi vì Tạ Phù Tô đoán rằng Sở Thiên Độ hẳn không muốn để họ biết nguyên nhân khiến ông ngất xỉu.

Nhiều năm trước, sau trận chiến với Ma Quân, tuy sư tổ đã chiến thắng, nhưng cũng để lại một căn bệnh cũ không thể chữa lành.

Ông không muốn đồng môn lo lắng, cũng không muốn mọi người rầm rộ đi tìm linh dược kỳ hoa gì cho mình, nên nhất quyết chuyển đến nơi này để tự trồng thuốc và tĩnh dưỡng.

Tạ Phù Tô đã từng cảm nhận qua tính cách trầm tĩnh và có phần lập dị của ông, nên cũng cố gắng hết sức làm theo ý muốn, sắp xếp mọi thứ chu đáo cho ông.

Chỉ là…

Nhìn nét mặt đầy lo lắng của Bạch Tuyết Tích khi dõi theo Sở Thiên Độ, Tạ Phù Tô thật khó mà không nghĩ đến Tiên Dao.

Tiên Dao đã chết rồi.

Ngọn hồn đăng thuộc về Tiên Dao sớm đã được hắn lấy từ tay đệ tử, lúc này đang nằm lặng lẽ, không còn ánh sáng trong lòng hắn.

Hắn ôm lấy hồn đăng của nàng, như thể đang ôm lấy chính nàng vậy. Vô cớ nhớ đến dáng vẻ nàng ngày đầu nhập môn hơn mười năm trước.

Lúc ấy nàng vẫn là một đứa trẻ, vì trời sinh kiếm cốt nên được chàng dẫn vào môn phái, khi đó tóc nàng vẫn búi hai bên, ngơ ngác nhìn xung quanh, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay hắn.

Hắn dịu dàng dỗ dành nàng: "Đừng sợ, sau này đây sẽ là nhà của con."

Nàng cười rạng rỡ, để lộ chiếc răng cửa sún, rất ngốc nghếch nhưng thật đáng yêu.

Ngay cả Tạ Phù Tô, người vốn luôn nghiêm khắc và ít nói, cũng bị nụ cười ấy làm cho mềm lòng, bật cười nhẹ theo.

Khi ấy nàng đã nói gì nhỉ?

Nàng nói: "Vâng, sư phụ, sau này đây chính là nhà của con!"

Trước mắt Tạ Phù Tô bỗng chốc tối sầm, bước chân lảo đảo, suýt nữa không đứng vững.

Rõ ràng hắn chưa từng tận mắt chứng kiến khoảnh khắc Tiên Dao lìa đời, vậy mà chẳng hiểu sao, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, trong tâm trí hắn lại như đã nhìn thấy ánh mắt thất vọng, thậm chí tuyệt vọng của nàng vô số lần.

Từ khi nào hắn đã thấy bóng lưng cô đơn của nàng nhiều đến vậy?

Hết lần này đến lần khác, nàng quay người rời khỏi trước mặt hắn, dáng người nhỏ nhắn, gầy gò đến đáng thương, trông thật mong manh yếu ớt.

Vậy thì… lúc nàng chết, cũng là với vẻ mặt thất vọng, tuyệt vọng và vô vọng như thế sao?

Mắt Tạ Phù Tô đỏ hoe. Hắn rơi vào trong dòng hồi tưởng, như thể thực sự nghe thấy tiếng khóc nức nở của Tiên Dao thuở bé, vừa non nớt lại đáng thương.

Đến khi ngọn hồn đăng trong lòng bị ai đó giật lấy, hắn mới bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Hắn lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh như băng đối diện với đôi mắt lạnh lùng vô cảm của Sở Thiên Độ.

Không biết từ lúc nào sư tổ đã tỉnh lại, ngài ấy im lặng đứng đó, chẳng nói một lời, cũng chẳng quan tâm đến bất kỳ ai, chỉ muốn có được hồn đăng của Tiên Dao.

Tạ Phù Tô buông lỏng tay, hồn đăng liền rơi vào tay Sở Thiên Độ. Bàn tay còn lại của hắn siết chặt thành nắm đấm, trong lòng muốn giành lại, nhưng vì thân phận lại chẳng thể vượt qua ranh giới ấy.

Lệ Vi Lan yên lặng nhìn toàn bộ cảnh tượng này, hắn đã chứng kiến mọi việc từ đầu đến cuối.

Hắn thấy rõ khoảnh khắc Sở Thiên Độ đột nhiên mở mắt, ngài ấy phớt lờ sự hiện diện của tất cả mọi người trong phòng, chỉ chăm chăm lao đến lấy hồn đăng đã tắt của Tiên Dao. Bạch Tuyết Tích nhiều lần muốn lên tiếng hỏi han sức khỏe của sư tổ, nhưng đều bị ngài ấy lạnh lùng làm ngơ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!