Chương 49: (Vô Đề)

Bên tai Tiên Dao vang lên tiếng gọi quen thuộc, nàng từ từ mở mắt, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng và thấy khuôn mặt Thẩm Kinh Trần.

Hắn dường như còn đẹp trai hơn trước nữa.

Khuôn mặt như trăng rằm, đôi mắt tựa sao lạnh, mái tóc đen bay lượn đêm qua giờ đã được chải chuốt gọn gàng, dải lông chim đính ngọc treo giữa tóc lấp lánh nhẹ nhàng, còn rực rỡ hơn cả kết giới tỏa sáng.

Tiên Dao không nhịn được đưa tay chạm vào mặt hắn, cảm nhận được hơi ấm của hắn mới xác định tất cả những chuyện xảy ra trước đó không phải là mơ.

"Chàng là của ta rồi."

Nàng lẩm bẩm nói, khiến Thẩm Kinh Trần vừa mới giữ được vẻ điềm tĩnh lại một lần nữa rơi vào bối rối.

Trên khuôn mặt hoàn mỹ như sứ trắng không tì vết của hắn hiện lên một chút ửng hồng, như một cô nương xinh đẹp điểm phấn son, vô cùng quyến rũ.

Quả thật là hắn đẹp hơn trước, đây không phải là ảo giác.

Thẩm Kinh Trần gắng gượng trấn tĩnh lại, hắn đỡ Tiên Dao đứng dậy, tà áo màu nhạt lướt qua cành khô dưới đất, hoa sen thanh liên thêu trên ống tay áo chồng lên nhau lúc ẩn lúc hiện.

"Kết giới sắp giải rồi, chúng ta phải đi thôi."

Khác với trước đây, Thẩm Kinh Trần sau khi đỡ nàng dậy đã không buông tay, mà tự nhiên nắm lấy tay nàng.

Tiên Dao cúi mắt nhìn bàn tay mình được hắn nắm chặt, trong sự chờ đợi yên lặng của hắn, nàng từng chút một đan ngón tay vào nhau.

Quần áo trên người gọn gàng, tóc cũng đã được chải chuốt, hắn đã lo liệu mọi thứ cho nàng trong lúc nàng ngủ.

Hắn tỉnh dậy bao lâu rồi? Trong lúc đó đã nghĩ những gì?

Tiên Dao lắc đầu, ánh mắt hướng về phía xa nơi kết giới đang mở ra, tinh thần sảng khoái hớn hở nói: "Lên đường thôi!"

Dù đã quấn quýt mấy đêm liền, nhưng khi tỉnh dậy, Tiên Dao lại nhanh nhẹn hoạt bát hơn hẳn lúc mới đến, có thể nói là linh hoạt gấp bội.

Nàng kéo Thẩm Kinh Trần nhảy nhót uyển chuyển giữa những dây leo vụt tới, còn rảnh rang quay lại hỏi hắn: "Lúc trước chàng tìm đến nơi này thế nào? Có phải cũng thấy một rừng cây đen như vậy không?"

Thẩm Kinh Trần hoa mắt nhìn theo bóng hình nàng lượn qua lượn lại như cánh bướm trắng, lòng cũng theo đó mà rối bời.

Hắn siết chặt tay nàng hơn, sợ nàng sẽ đột nhiên bay mất.

"Pháp khí báo hiệu có dao động từ trường ở đây, nên ta tìm đến xem thử." Thẩm Kinh Trần trả lời, "Nhưng lúc ta đến, nơi này khác bây giờ, lúc ấy thân cây ngô đồng không có hỏa phượng và chú văn lưu động."

Chú văn.

Nhắc đến điều này, Tiên Dao vội quay lại bên hắn.

"Ta còn chưa biết vết thương của chàng đã lành hẳn chưa."

Nàng thuần thục kéo vạt áo hắn, lật nhanh phần vai phải ra, thấy da thịt nơi ấy gần như đã lành lặn như cũ.

"Sắp khỏi rồi!"

Nàng vui mừng ngẩng lên nhìn mặt hắn, chợt nhận ra ánh mắt của hắn tối tăm khó hiểu.

Tiên Dao khựng lại, dòng suy nghĩ bỗng quay về những đêm dài quấn quýt không rời.

Nàng nhón chân, thẳng lưng, ánh mắt dõi theo từng cử động của Thẩm Kinh Trần khi hắn chậm rãi kéo áo lên.

Cách hắn mặc quần áo thật thanh nhã, từng lớp từng lớp chỉnh tề, không vội vàng cũng chẳng chậm trễ.

Đáng nói nhất là ánh mắt hắn không rời khỏi nàng dù chỉ một giây, dù chẳng nói lời nào, cơ thể nàng vẫn phản ứng nhạy cảm trước cái nhìn quen thuộc ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!