Nghe xong lời của Tiên Dao, cả người Thẩm Kinh Trần như cũng bị ngọn lửa phượng hoàng trên cây ngô đồng thiêu đốt, nóng đến mức gần như không chịu nổi.
Hắn vội vã lùi lại, vì quá hoảng loạn lại không nhìn thấy phía sau, nên giày tơ bạc đạp phải viên đá tròn khiến cả người loạng choạng suýt ngã.
Tiên Dao lập tức lao tới đỡ lấy vai hắn, Thẩm Kinh Trần chợt ngẩng đầu, hai người cuối cùng cũng sát lại gần nhau, bốn mắt giao nhau, hắn khó khăn mở miệng, hơi thở có chút dồn dập, nói: "Đừng nói mấy lời ngốc nghếch đó, vết thương này của ta chưa đến mức… chưa đến mức phải song tu."
Hắn thẳng người dậy, gỡ tay Tiên Dao ra để tự mình đứng vững, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, ít nhất là bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, giọng điệu cũng đều đều lên tiếng: "Độc này tuy phiền phức, nhưng theo ta thấy thì chưa đến mức phải bó tay chịu trói."
"Cho ta thêm chút thời gian, ta có thể tự mình chữa khỏi."
Hắn vừa nói vừa định hành động, nhưng đúng lúc đó, chất độc vốn vừa được tạm thời thanh lọc lại bắt đầu lan rộng, tự do di chuyển dưới da hắn, những nơi nó đi qua đều để lại dấu vết đen kịt.
Ánh trăng xuyên qua tán cây cháy đen phủ lên mái tóc dài đen nhánh của hắn một lớp tro xám mờ mịt như sắp tàn lụi.
Thẩm Kinh Trần giơ tay lên nhưng dường như không biết phải hạ xuống thế nào, dáng vẻ trông có phần thất thần.
Tiên Dao chăm chú nhìn hắn, nàng nhẹ nhàng thốt ra: "Có lẽ… đây chính là ý trời."
Thẩm Kinh Trần từ từ nhìn về phía nàng, hắn thấy nàng ung dung đứng đó, bình thản chờ đợi, chờ đến lúc hắn thật sự "bó tay chịu trói".
"Ta đã từng chết một lần, vốn tưởng rằng không thể nào mở mắt ra nữa, là huynh đã cứu ta."
"Nếu lần này bị thương vẫn là ta, ta nghĩ… huynh cũng sẽ bất chấp tất cả mà cứu ta."
"Vốn dĩ huynh cũng là vì cứu ta nên mới bị thương."
Tiên Dao tiến lại gần thêm một bước, ánh mắt tràn ngập hơi ấm chậm rãi lướt qua từng tấc da thịt trên người hắn, mỗi nơi ánh mắt nàng đi qua đều khiến nhiệt độ quanh đó như bùng cháy.
"Trước đây ta từng nói sẽ báo đáp huynh."
Tiên Dao khẽ mở đôi môi đỏ mọng, nàng nhẹ nhàng nói: "Giờ thì thời cơ đã đến."
Vừa dứt lời, nàng lập tức bày kết giới ngay trước mặt Thẩm Kinh Trần.
Trong lớp kết giới ánh vàng đỏ phảng phất ánh biếc nhàn nhạt, hoàn toàn ngăn cách mọi sự dòm ngó từ bên ngoài.
Tim Thẩm Kinh Trần đập thình thịch như tiếng trống dồn dập, rõ ràng Tiên Dao không hề phóng thích bất kỳ linh lực nào, nhưng lại khiến hắn có cảm giác như bị áp đảo, không thể thở nổi.
"Dao Dao ——"
Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng giọng khản đặc, trán đẫm mồ hôi, tâm trạng căng thẳng và cấp bách chưa từng có.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."
Tiên Dao bất chợt áp sát, khoảng cách giữa hai người gần đến mức không thể gần hơn nữa, nàng đưa tay bám lấy bờ vai hắn, từ từ kéo lớp áo choàng đã trượt xuống một nửa.
"Chúng ta song tu, ta cũng không phải hoàn toàn không được lợi ích. Thần hồn của ta bị thương, song tu xong cũng có thể hồi phục phần nào."
"Việc đôi bên cùng có lợi, chẳng qua chỉ là mây mưa Vũ Sơn một trận, tại sao huynh cứ nhất mực từ chối?"
Tiên Dao nắm lấy tay hắn đặt lên vòng eo mình, thân hình mảnh mai mềm mại như nước mang theo nhiệt độ nóng bỏng như ngọn lửa. Thẩm Kinh Trần vừa mới chạm vào liền lập tức co rúm tay lại theo bản năng.
"Chẳng lẽ… huynh ghét ta sao?"
Tiên Dao cố ý hỏi vậy, nàng giả vờ làm ra vẻ đau lòng tuyệt vọng, định quay người rời đi: "Nếu thật sự là như vậy, ta nhất định sẽ không ép buộc huynh."
Nàng giơ tay áo che mặt, giọng nói nghẹn ngào như thể đã chịu phải nỗi oan ức to lớn nhất đời.
Thẩm Kinh Trần làm sao chịu nổi điều này, đầu óc hắn như đóng băng, hoàn toàn không phân biệt được thật giả, hắn chỉ biết rằng không thể để nàng phải ủy khuất buồn lòng, càng không thể để nàng hiểu lầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!