Chương 45: (Vô Đề)

Thẩm Kinh Trần cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.

Rất kỳ lạ, cả phản ứng của hắn lẫn những lời Tiên Dao nói đều thật kỳ lạ.

Hắn khẽ hé môi, đối diện với ánh mắt trong veo lấp lánh của Tiên Dao, lời muốn nói đến bên miệng lại không thể thốt ra.

Tiên Dao nhìn hắn muốn nói lại thôi, trên khuôn mặt mờ tối dưới tầng mây hiện ra một nụ cười kín đáo.

"Nếu ngay từ đầu đã gặp được huynh, thì tốt biết mấy."

Nếu ngay từ đầu đã có thể quen biết hắn, có lẽ rất nhiều chuyện sau này sẽ không xảy ra.

Nếu hắn vốn dĩ chính là người của thế giới này, vậy thì càng tốt hơn.

Cho dù không thể trọn vẹn thì cũng chẳng sao, tương lai thế nào còn chưa biết được, hiện tại có thể đồng hành cùng nhau, đó đã là một điều rất tuyệt vời rồi.

Tiên Dao không vạch trần điều gì, cũng không chủ động nhắc đến những đề tài nhạy cảm, nàng chỉ đơn giản bày tỏ một câu trong lòng mình rồi tựa vào lòng hắn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong tay nàng nắm chặt viên Huy Ánh Châu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn để xác nhận mẫu thân vẫn bình an, những hành động nhỏ bé này đều không thoát khỏi ánh mắt của Thẩm Kinh Trần.

Hắn cụp mắt nhưng không đẩy nàng ra, giữa hai người dường như có một sự ăn ý ngầm về những tình cảm chưa thổ lộ.

Lẽ ra, với kiểu đồng hành như vậy, hắn nên cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ, nhưng lại không.

Thẩm Kinh Trần là người có cảm giác đạo đức và trách nhiệm rất mạnh mẽ.

Điều đó hắn sớm đã biết, nhưng bây giờ hắn còn nhận ra thêm một điều nữa, hắn là người có h. am m. uốn chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ.

Phi chu (phi thuyền) đung đưa giữa ngân hà, ánh dương rực rỡ tắt dần nhường chỗ cho màn đêm tinh tú, Tiên Dao vì hồn phách bất ổn, tinh thần yếu ớt, tỉnh dậy chưa bao lâu đã lại ngủ thiếp đi.

Thẩm Kinh Trần ôm nàng trong lòng, không hề tránh né mà chăm chú nhìn gương mặt nàng.

Khi ngủ, mỹ nhân kiều diễm rực rỡ ấy lại thêm vài phần thanh lãnh, ánh trăng điểm tô lông mày đôi mắt, nàng như hóa thân thành ánh trăng sáng, toàn thân tỏa ra làn sương mờ ảo, khiến người ta say đắm mà chìm đắm.

Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, trước kia lúc nào cũng có thể lý trí chọn cách buông tay, nhưng giờ đây chỉ cần chạm vào nàng, hắn liền không muốn rời đi nữa.

Những lời chia ly khó thốt, những khoảng cách vạn dặm không thể chịu đựng, tất cả như khuấy động trái tim hắn, khiến hắn không ngừng giằng xé.

Tay chạm đến môi nàng, đột nhiên cảm thấy người trong lòng run rẩy một cái, Thẩm Kinh Trần lập tức chột dạ giấu tay ra sau lưng, giả vờ bình thản như không có chuyện gì.

Chờ một lúc lâu cũng không thấy Tiên Dao tỉnh lại, chỉ thấy nàng nhíu mày, hắn vừa thở phào vừa không khỏi lo lắng.

Hắn ghé sát lại, những sợi tóc rũ bên vai khẽ lướt qua gò má nàng, khiến nàng thấy ngứa ngáy, Thẩm Kinh Trần liền vén tóc nàng lên, hơi thở ấm áp phả lên mặt nàng, mang theo hương thơm quen thuộc của hoa mơ, khiến người trong mộng cũng nhanh chóng bình ổn lại.

Nhìn gương mặt giãn ra, đôi lông mày an tĩnh của nàng, thần sắc của Thẩm Kinh Trần phức tạp, khẽ thở dài nói: "Ngủ đi, mọi chuyện đã có ta."

Không biết có phải nàng nghe thấy lời này hay không, mà sau đó Tiên Dao thực sự ngủ rất yên ổn.

Khi trời sáng rõ, nơi cần đến đã sắp tới, vậy mà Tiên Dao vẫn chưa tỉnh lại.

Thẩm Kinh Trần thức trắng cả đêm, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện của Thanh Chấp Tố.

Trước khi đi, hắn và Thanh Chấp Tố đã cãi nhau một trận.

Thanh Chấp Tố bị hắn vạch trần tâm sự, rốt cuộc cũng không giữ được trạng thái bình tĩnh, sự điên cuồng dưới lớp mặt nạ lạnh nhạt từng chút bộc lộ ra, trách mắng hắn không nên nói ra những lời đó.

"Những chuyện ngươi biết cũng không nên nói ra, Dao Dao là Dao Dao, ta là ta, nàng có suy nghĩ của nàng, ta cũng có sứ mệnh của mình."

"Điện hạ từ đầu đến cuối chỉ để tâm đến con gái ta, còn ta sẽ đi con đường của ta, không cần ngươi phải lo lắng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!