Dưới tán hải đường nở rộ có một chiếc bàn đá. Trên bàn bày thanh trà và trái cây tươi, bên bàn có hai người đang ngồi là Thanh Chấp Tố và Thẩm Kinh Trần.
Thanh Chấp Tố nhìn Thẩm Kinh Trần, còn ánh mắt của hắn lại hướng về phía cửa sổ hé mở sau lưng bà, nơi đó Tiên Dao đang ngủ trên giường.
Nàng nằm đó với vẻ mặt an yên thư thái, khóe môi khẽ cong như đang mơ một giấc mộng đẹp.
Ánh mắt Thẩm Kinh Trần quay trở lại trên gương mặt Thanh Chấp Tố, hắn bình thản nói: "Xin Đạo Quân đừng trách việc ta vừa ngăn cản. Chỉ là ta nghĩ, Dao Dao có lẽ sẽ không muốn lúc mình đang nghỉ ngơi lại chẳng biết mẫu thân của mình ở nơi nào."
Thanh Chấp Tố vẫn ngồi ung dung, bà nâng lên chén trà nhấp một ngụm: "Quân thượng hiểu lầm rồi. Vừa rồi ta rời đi chỉ là để chuẩn bị trà nước cho Quân thượng, nay thấy ngài đã tự chuẩn bị sẵn, vậy thì ta cũng không cần bận tâm nữa."
Thẩm Kinh Trần khẽ mỉm cười: "Nếu là ta hiểu lầm, vậy thì coi như là truyện tốt."
"Đều là chuyện vui." Thanh Chấp Tố khẽ lặp lại bốn chữ ấy, ánh mắt chợt có phần mơ màng.
Trước khi Thẩm Kinh Trần kịp nhắc nhở, bà ấy đã tự lấy lại tinh thần, quay sang nhìn hắn, nói: "Đã hứa sẽ chiêu đãi Quân thượng cho tử tế, thế mà lại để ngài phải tự tay chuẩn bị, quả thật là lỗi của người làm chủ nhà là ta."
Thẩm Kinh Trần lên tiếng: "Không sao cả, ta quen rồi."
"Quen rồi?" Thanh Chấp Tố hơi kinh ngạc với câu trả lời ấy.
Thẩm Kinh Trần khẽ ra hiệu về phía đồ đạc trên bàn, giọng điệu ôn hòa: "Ta quen với việc chuẩn bị những thứ này rồi. Khi Tiên Dao tu luyện, nàng thích ăn một chút gì đó, như vậy trạng thái sẽ tốt hơn. Mỗi lần ta đều chuẩn bị sẵn."
Có lúc là trà hoa quả, có lúc là trà táo đỏ, thêm vài quả mơ, những loại trà và hoa quả này luôn giúp học trò nâng cao trạng thái tu luyện lên mấy phần, với tư cách là sư phụ, đó là việc hắn không thể từ chối.
Việc mà hắn cho là lẽ đương nhiên, khi vào tai Thanh Chấp Tố lại khiến bà sững sờ, ánh mắt ngưng đọng trên người hắn thật lâu mới khẽ hỏi: "Cái kẹp tóc hình phượng hoàng mà Dao Dao mang là Quân thượng tặng sao?"
Thẩm Kinh Trần rất quen thuộc với mọi thứ liên quan đến Tiên Dao, vừa nghe bà hỏi đã hiểu ngay bà đang nhắc đến món nào.
"Đúng vậy." Hắn hồi tưởng lại: "Lúc đó tóc nàng bị cháy mất nhiều, sau khi cắt chỉ còn dài ngang vai. Ta đã giúp nàng tết tóc, mà trên người nàng cũng chẳng còn lại thứ gì, nên ta tuỳ tiện lấy món trang sức từ giới chỉ ra cho nàng dùng."
Thanh Chấp Tố nghe vậy như muốn nói điều gì, nhưng Thẩm Kinh Trần đã mở lời trước: "Cho nên, những điều nàng ấy kể với Đạo Quân đều là thật."
Thanh Chấp Tố hơi ngẩn người.
Thẩm Kinh Trần nói tiếp: "Nàng ấy máu chảy cạn rồi tái sinh, tóc rụng rồi mọc lại, kiếm cốt hóa thành ma cốt, trên người không còn chút khí tức nào thuộc về Kim thị."
"Dù Kim thị có dùng bí thuật huyết mạch cũng không thể ảnh hưởng đến nàng được."
Thẩm Kinh Trần chăm chú nhìn Thanh Chấp Tố, nghiêm túc nói: "Những gì nàng ấy nói với Đạo Quân đều là sự thật. Xin Đạo Quân hãy yên tâm, đừng tự dằn vặt mình nữa."
Nghe xong những lời này, Thanh Chấp Tố dần dần hoàn hồn, bà khẽ mỉm cười.
Nụ cười ấy mang theo sự buông lỏng và thả lỏng, ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên dịu dàng hơn.
"Bây giờ nhìn lại ngươi, ta mới có thể xác định, ngươi thật sự không phải là tên ma đầu đó."
Hoa hải đường bị gió thổi rụng cánh, cánh hoa lả tả rơi xuống, tựa như một trận mưa hoa.
Thanh Chấp Tố ngồi giữa cơn mưa hoa ấy, đưa tay đón lấy vài cánh, khóe môi mang theo ý cười nói: "Tên ma đầu giết người như ngóe đó, cho dù có giả trang thế nào cũng không thể giống như ngươi được."
"Hắn vốn không thể thực sự đặt mình vào vị trí người khác để suy nghĩ, cho dù có muốn giả vờ cũng không giả vờ nổi."
Thanh Chấp Tố hơi ngẩn người, lẩm bẩm nói: "Dao Dao từng giải thích cho ta về thân phận của ngươi, ta không biết nội tình ra sao, nhưng hiện giờ ngươi dù sao vẫn mang thân phận Ma Quân, dung mạo cũng là của hắn. Sau này nếu các ngươi muốn bên nhau dài lâu, vẫn cần phải cân nhắc kỹ lưỡng."
Nghe những lời phía trước, Thẩm Kinh Trần còn có chút vui mừng, vui vì cuối cùng cũng có người sáng suốt, không coi hắn là kẻ điên kia. Nhưng nghe đến cuối cùng, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, vành tai cũng đỏ ửng cả lên.
"Đạo quân, ta với Dao Dao…"
Thanh Chấp Tố cắt ngang lời hắn: "Có một việc ta muốn thỉnh giáo Quân thượng, xin Quân thượng giải đáp giúp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!