Tiên Dao cảm thấy bản thân như đang chìm trong những tầng mây mềm mại.
Làn da cháy xém của nàng được bao phủ bởi một loại cao dược mát lạnh, tựa như dòng tuyết tan đầu xuân chảy qua mảnh đất nứt nẻ.
Nàng cố gắng co ngón chân lại, nhưng chỉ cảm nhận được lớp vải gai mềm mại đang nhẹ nhàng quấn quanh, có người đã dùng vải tẩm đầy linh dược quấn nàng lại như một con tằm trong kén.
Nàng lại thử mở mắt, nhưng phát hiện ra đôi mắt cũng không thể mở ra được.
"Đừng cử động."
Giọng nói như dòng suối trong róc rách chảy qua vách đá vang lên từ bên phải, mang theo hương vị thanh thanh đắng đắng như mùi hoa hạnh bị nghiền nát.
Ký ức trước khi hôn mê ùa về, Tiên Dao lập tức nhận ra người kia là ai.
Là hắn, người mà nàng đã gặp trước khi ngất đi.
Hắn thực sự đã cứu nàng.
Biết rõ toàn thân mình đã bị băng kín, Tiên Dao cũng không còn uổng phí sức lực vùng vẫy nữa. Không thể nhìn, cũng không thể cử động, nàng chỉ có thể dựa vào thính giác và cảm giác nhạy bén để nhận biết xung quanh. Nếu còn thần thức thì có thể sử dụng một chút, nhưng thức hải của nàng đã vỡ nát, chỉ hơi động vào là đau đớn kịch liệt, nàng không dám tùy tiện mở ra.
Nàng hít một hơi thật sâu, bên dưới lớp băng bó vang lên tiếng vải áo bị kéo ra, Tiên Dao chợt ý thức được, có người đang ngồi ngay bên cạnh nàng, rất gần, gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở.
Người này đã cứu nàng, còn giúp nàng xử lý vết thương khắp toàn thân.
Phải, là toàn thân.
Tiên Dao đột nhiên toàn thân cứng đờ, nhưng rất nhanh lại thả lỏng.
Với bộ dạng hiện tại của nàng, dù có hoàn toàn trần trụi thì cũng chỉ khiến người ta kinh hãi, không dọa người ta chạy mất đã là may rồi, còn gì đáng để kiêng dè nữa đâu.
Người bên cạnh hiển nhiên đã nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của nàng, giọng nói dịu dàng trầm ổn vang lên: "Ta đoán ngươi cũng không muốn nhiều người thấy dáng vẻ bây giờ của mình, nên không để người khác chữa trị, mà đích thân ta băng bó cho ngươi."
"Nếu như ngươi để tâm—"
Lời còn chưa dứt, Tiên Dao đã cố gắng lên tiếng. Giọng nàng khàn đặc, khó nghe: "Ta không để tâm."
Chỉ nói bốn chữ ấy thôi đã khiến cổ họng nàng rát bỏng, hơi thở gấp gáp mệt nhọc.
Nàng nghe thấy một tiếng thở dài. Rất nhanh sau đó, cảm giác bỏng rát trong cổ họng biến mất. Một bàn tay thon dài lạnh lạnh nhẹ nhàng xoa lên cổ nàng, cảm giác đó thật kỳ diệu, dù mệnh môn bị nắm giữ, nàng lại không hề cảm thấy sợ hãi, không có lấy một chút cảnh giác hay phòng bị, cứ thế để mặc người kia chạm vào, x. oa n. ắn.
Tận sâu trong lòng lại dâng lên một nỗi xót xa không thể gọi tên.
Tựa như một đứa trẻ được dỗ dành.
Cảm giác đó không dễ chịu chút nào, khiến vành mắt Tiên Dao nóng lên. Dù bị che kín bởi lớp vải băng, người bên cạnh vẫn nhận ra nàng đang khóc.
"Ngươi rất đau sao?"
Hắn chỉ cho rằng nàng là vì đau đớn mà rơi lệ.
"Cố chịu một chút, ngươi bị Địa Uyên Hỏa thiêu đốt, có thể còn sống đã là kỳ tích. Dù là ta cũng không thể khiến ngươi hồi phục ngay lập tức. Nhưng đừng lo, cùng lắm nửa ngày nữa, cơn đau sẽ dịu lại."
Địa Uyên Hỏa.
Nghe thấy ba chữ này, Tiên Dao liền xác định nàng vẫn còn ở trong thế giới cũ.
Quả đúng như người cứu mạng nàng nói, Địa Uyên Hỏa có thể thiêu đốt vạn vật. Dù là tu sĩ đang độ kiếp cũng khó lòng sống sót, huống chi nàng chỉ mới là Kim Đan kỳ.
Nàng đã chết trong Địa Uyên Hỏa, không còn ai nghĩ rằng nàng có thể trở về. Thế nên Thục Sơn Kiếm Phái đã xem như mất đi nàng, không thể để mất thêm một "tiểu sư muội xuất sắc" nào nữa, vậy nên Bạch Tuyết Tích chỉ bị giam lỏng nửa tháng, rồi lại rất nhanh trở về cuộc sống huy hoàng của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!