Mẫu thân là người quan trọng nhất trong cuộc đời của Tiên Dao, là trụ cột tinh thần giúp nàng kiên trì sống tiếp.
Nàng không muốn giấu Nương bất cứ chuyện gì, duy chỉ có chuyện này, nàng thực sự không biết phải mở lời thế nào.
Nàng là đứa con do mẫu thân và Kim Di Phong sinh ra, chỉ nghĩ đến thân phận này thôi cũng khiến nàng buồn nôn, khó chịu tận xương tủy.
Tiên Dao đã trải qua sinh tử, chuyện này giống như một giấc mộng lớn.
Trọng sinh một lần, tâm cảnh sớm đã được tôi luyện qua bao thăng trầm.
Dù là vậy, nàng vẫn không khỏi rùng mình trước sự thật ở ngay trước mắt, nàng cũng không dám vạch trần lớp giấy mỏng kia.
Mẫu thân chính là người trong cuộc, là thê tử của Kim Di Phong. Nếu biết được toàn tộc nhà họ Thanh rất có thể đã bị Cửu Tiêu Tông và nhà họ Kim hợp mưu hãm hại, kẻ gọi là ân nhân mang theo kiếm mệnh của ông ngoại trở về thực chất lại là tên đầu sỏ, thì mẫu thân nàng không chỉ lấy nhầm người, còn sinh con cho kẻ thù, vì kẻ thù mà chăm lo mọi chuyện. Liệu mẫu thân nàng có thể chịu đựng nổi sự thật ấy không?
Trong tu hành, điều kiêng kị nhất là sinh tâm ma. Tiên Dao gần như có thể hình dung ra viễn cảnh mẫu thân biết được sự thật.
Chẳng qua là tâm ma dấy lên, không thể tự mình vượt qua.
Trong lòng nàng như đè nặng một tảng đá lớn, đến cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
Nàng đã nghĩ rất nhiều, từng ý nghĩ đều gào thét rằng tuyệt đối không thể nói ra.
Không thể để mẹ biết được sự thật, cứ mơ hồ cả đời như vậy mới tốt.
Thế nhưng, điều nàng thực sự làm lại hoàn toàn trái ngược với điều nàng nghĩ.
Nàng hé môi, nhẹ giọng nói: "Đêm đó con ra ngoài tìm nương, trên đường đã dùng thần thức phát hiện linh lực dao động khác thường, nghĩ rằng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót nên đã tiến tới điều tra."
Từng chữ từng lời, nàng nói rõ ràng: "Con tìm thấy căn mật thất đó, nhìn thấy đám người kia, nghe được bọn họ nói——"
"Thôi vậy."
Lời nói đến đoạn mấu chốt thì đột nhiên bị ngắt ngang. Tiên Dao thấy mẫu thân bỗng quay đầu nhìn sâu vào trong tộc địa, nhíu mày nói:
"Giờ không còn sớm nữa, cũng không gấp lúc này, chi bằng tìm nơi nghỉ ngơi trước."
Mẫu thân nàng đưa tay day trán, thân thể hơi lảo đảo: "Đầu ta đau quá, thực sự rất mệt. Con cũng vừa độ kiếp xong, trước tiên cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Tiên Dao sững người, vội vàng đưa tay đỡ lấy mẫu thân, hai người tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Dưới sự chỉ dẫn của mẫu thân, nàng đưa bà đến một viện nhỏ nằm ở phía Tây của tộc địa.
Viện được thiết kế tinh xảo, khắp nơi đều ẩn chứa sự khéo léo, chỉ tiếc linh khí núi thiêng đã sớm cạn kiệt, dù là chốn sâu trong tộc địa cũng không mọc nổi lấy một cọng cỏ. Khắp nơi chỉ toàn là đá, dù thiết kế có tinh tế đến đâu cũng chẳng thể nhìn ra chút cảnh sắc.
"Đây là nơi mẫu thân từng ở khi còn ở nhà họ Thanh."
Thanh Chấp Tố chỉ vào tấm biển treo trên cổng viện, mỉm cười nói: "Ba chữ "Chấp Tố Cư" trên đó là do ông ngoại con tự tay viết."
"Chữ của ông ngoại con nổi danh khắp giới tu hành, khó cầu vô cùng. Dù là bạn thân thiết tới nhờ vả, ông cũng hiếm khi chịu hạ bút. Nhưng ở nhà, từ thư tịch, tâm pháp cho đến biển hiệu, câu đối, tất cả đều là do ông tự tay viết."
Hồi tưởng lại quá khứ, trên gương mặt Thanh Chấp Tố lộ ra vài phần thư thái và vui mừng.
Thấy mẫu thân như vậy, trong lòng Tiên Dao cũng thả lỏng đôi chút.
Nàng nghĩ, kéo dài hai ngày rồi nói cũng được, đợi khi mẫu thân khoẻ hơn một chút, chắc sẽ dễ dàng chấp nhận sự thật hơn.
Nàng ngẩng đầu nhìn tấm biển, nói với mẫu thân: "Trong thư phòng còn lưu bút tích của ngoại tổ không? Con muốn học chữ của ngoại tổ."
Chữ viết hiện tại của nàng là học từ Tạ Phù Tô, mỗi lần viết vài câu ngắn ngủi đều gợi lên những ký ức không tốt, nàng đã sớm muốn từ bỏ nó, bây giờ đúng là thời cơ thích hợp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!