Chương 38: (Vô Đề)

Tiên Dao theo mẫu thân trở về một nơi không hẳn xa lạ đối với hai người, nơi đây chính là tộc địa của họ Thanh trên Linh Sơn.

Linh Sơn xưa kia là nơi linh khí dồi dào nhất tu giới, vì vậy mới có tên là "Linh Sơn".

Tất cả tu sĩ đều ao ước được sống gần Linh Sơn, ai ai cũng ngưỡng mộ họ Thanh ở nơi đây.

Nhưng thời thế đổi thay, Linh Sơn từng là chiến trường chính của cuộc đại chiến giữa tiên và ma.

Nhiều năm qua chỉ còn một mình Thanh Chấp Tố trông coi, nơi này đã hoang tàn vắng lặng, chẳng còn như xưa.

Cửa lớn vốn từng tấp nập người ra vào giờ vắng bóng, những dãy núi tràn đầy linh khí năm nào nay cỏ cây không mọc nổi, khắp nơi là tàn tích.

Phải nhờ Thanh Chấp Tố dốc hết linh thạch trùng tu mới miễn cưỡng khôi phục được chút dáng vẻ cũ.

Bà đưa Tiên Dao đáp xuống trước đạo tràng trên Linh Sơn, không tiếp tục đi sâu vào nữa.

Tiên Dao dừng lại nhìn bóng lưng của mẫu thân, nàng biết rằng chuyện cần đối mặt cuối cùng cũng đến.

Trên đường từ Kim gia về đây, hiểm họa khắp nơi, có nhiều chuyện chưa kịp nói rõ.

Giờ mới có thể nói.

Thanh Chấp Tố quay lại, bà đứng trước gió, vẻ mặt nghiêm nghị khiến Tiên Dao nhớ đến ông ngoại mà nàng từng thấy qua ký ức của tộc lão ở Kim gia.

Ông ngoại khi nghiêm mặt cũng như vậy.

Lúc ông qua đời, sắc mặt cũng không khác khuôn mặt của mẫu thân bây giờ, vừa bi thảm, đầy bất cam và tiếc nuối, lo lắng cho con cháu và tương lai nhà họ Thanh.

Là con gái của ông, mẫu thân nàng có vẻ mặt ấy là vì bất cam thay cho tộc nhân, là vì lo lắng cho nàng.

Không đợi mẫu thân hỏi, Tiên Dao đã lên tiếng: "Nương, nếu con nói, Ma Quân bây giờ không phải kẻ đã tàn sát họ Thanh năm xưa, người có tin không?"

Thanh Chấp Tố dường như đã đoán trước, sắc mặt của bà không hề dao động.

Nhưng vì tôn trọng con gái, bà không phản bác gay gắt.

Bà bình tĩnh nói bằng giọng điệu công bằng và khách quan: "Ma Quân dung mạo tuấn mỹ hiếm có trên đời. Ngay cả ta cũng phải thừa nhận hắn giờ đây khác hẳn khi xưa. Nếu không nhớ rõ từng đường nét gương mặt hắn, thì thật sự ta đã nghi ngờ có khi không phải cùng một người rồi."

Tên ma đầu khi xưa đặt tên Ma cung là "Lục Tận Cung", trong lúc đàm tiếu có thể giết sạch cả tộc họ Thanh. Sao hắn có thể trở thành người ôn hòa lễ độ, nho nhã hiền hòa như hiện giờ?

Thanh Chấp Tố cũng nhớ gương mặt lạnh lùng trắng trẻo của hắn, nhớ cách cư xử lễ độ đầy phong thái đó.

Cách hành xử của hắn đúng mực như bậc quân tử chính trực.

Hắn là người đoan chính hơn bất kỳ ai bà từng gặp… chỉ tiếc rằng hắn lại có gương mặt của đại ma đầu đã gây bao tội ác.

Câu "hóa thành tro ta cũng không quên" chính là ý "hóa thành tro cũng không nhận nhầm được."

Tiên Dao biết mẫu thân mình không dễ dàng tin, nàng hoàn toàn có thể hiểu nên cũng không muốn ép buộc bà.

"Dù nương không tin thì hiện tại chúng ta cũng chẳng làm gì được hắn. Giờ hắn còn mạnh hơn xưa rất nhiều, nhưng chưa từng gây sự. Ít nhất là từ trước khi con xảy ra chuyện, hắn đã có đủ năng lực lấy đi tất cả, nhưng hắn không làm."

"Nương không muốn tin hắn, nhưng cũng chẳng thể giết hắn. Vậy trong khoảng thời gian chưa thể báo thù này, nương có thể thử nhìn kỹ hơn một chút."

Tiên Dao nghiêm túc nói, "Tự mình quan sát, lắng nghe. Biết đâu một ngày nào đó, người sẽ thay đổi suy nghĩ."

Không bị ép phải chấp nhận, Thanh Chấp Tố cảm thấy nhẹ nhõm.

Nói thật, bà không muốn làm Tiên Dao tổn thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!