Với thân phận phản diện lớn của mình, Thẩm Kinh Trần rất biết điều, hắn đã giao Tiên Dao đang hôn mê lại cho Thanh Chấp Tố.
Tuy Thanh Chấp Tố bị phản phệ, cơ thể có phần không ổn, nhưng đỡ lấy con gái mình thì bà vẫn làm được.
Bà ôm Tiên Dao vào lòng, xác nhận con gái không có gì nghiêm trọng, chỉ là kiệt sức rồi thiếp đi, sau đó ánh mắt chậm rãi chuyển về phía Thẩm Kinh Trần.
Trời cũng đã không còn sớm, theo kế hoạch ban đầu thì Thẩm Kinh Trần nên lập tức rời khỏi nơi này.
Tiên Dao xem như đã bình an giải quyết xong rắc rối với Kim gia, sau này cho dù là ở lại hay quay về Ma giới đều là lựa chọn của riêng nàng.
Còn hắn thì vốn không quen bị người khác nhìn chăm chăm đánh giá như vậy.
Thế nhưng khi chân đã xoay mũi giày hướng ra ngoài, thân người hắn vẫn không rời khỏi phương hướng mẹ con Tiên Dao.
Đi đi chứ, cái chân chết tiệt này!
Thẩm Kinh Trần bực tức đến mức gân xanh trên trán nổi lên, trong lòng không ngừng rủa xả đôi chân không biết điều của mình.
Thanh Chấp Tố không nhìn ra được trong lòng hắn nghĩ gì, nhưng vẫn cảm nhận được hắn không thích ánh mắt của mình.
Đối với Ma quân, bà rất khó kìm nén sát ý và thù hận trong ánh nhìn.
Thanh Chấp Tố hít sâu một hơi, nhớ tới việc con gái mình luôn bảo vệ và để tâm đến Ma quân.
Bà đè nén nỗi hận diệt tộc, buộc mình phải bình tĩnh nói: "Chuyện hôm nay đã xong, ngươi có thể rời đi rồi."
Hiện tại bà đã bị thương, không thích hợp đối đầu với cường địch, muốn báo thù cho tộc nhân thì cũng phải chờ cơ thể khôi phục lại đã.
Chuyện lớn thì phải biết nhẫn nhịn, Thanh Chấp Tố xưa nay vẫn luôn hiểu rõ nặng nhẹ.
Con gái bà nhiều lần nói đỡ cho Ma quân, nhìn có vẻ bên trong còn có ẩn tình, dù thế nào cũng phải đợi con gái tỉnh lại rồi hẵng tính tiếp.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bà liền mở miệng đuổi người, nhưng Thẩm Kinh Trần lại dừng lại một chút mà vẫn không rời đi.
Nếu nói trước đó hắn chưa đi là vì trưởng bối chưa lên tiếng, không thể bất kính mà rời đi—
Thì giờ đây Thanh Chấp Tố đã đuổi thẳng, hắn còn vì lý do gì mà không chịu nhấc chân rời đi?
Yết hầu Thẩm Kinh Trần khẽ lăn lên xuống, cần cổ thon nghiêng nhẹ, hắn nghiêng mặt nhìn đống hỗn độn trong Kim gia, khẽ hỏi: "Đạo quân muốn cùng nàng ấy ở lại Kim gia dưỡng thương sao?"
Thanh Chấp Tố khẽ nhíu mày, bà lạnh lùng đáp: "Ta và con gái ta ở đâu, đi đâu, không phiền các hạ bận tâm."
Hai chữ "các hạ" đã là cách gọi khách khí nhất mà bà có thể miễn cưỡng dùng cho Ma quân vì sự tín nhiệm của con gái mình.
Thẩm Kinh Trần hiểu đây đã là cực hạn của Thanh Chấp Tố rồi. Câu mời hai mẹ con đến Trường An Cung nghỉ ngơi dưỡng thương hắn vẫn không nói ra, chỉ khẽ gật đầu coi như từ biệt, rồi xoay người rời khỏi Bồng Lai.
Thanh Chấp Tố dõi theo bóng lưng hắn, chắc chắn hắn không âm thầm quay lại mới an tâm thở phào một hơi.
Vừa rồi nếu Thẩm Kinh Trần ép bà phải tiếp nhận điều gì đó, hoặc làm gì mẹ con họ, thì bà hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
Tuy tu vi của bà cao, nhưng người có thể khiến bà không nhìn ra nội tình thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà Thẩm Kinh Trần chính là người thần bí khó dò nhất trong số đó.
Bà không thể nhìn ra bất kỳ khí tức nào trên người hắn, hắn đứng ngay trước mặt bà mà cứ như một người phàm vậy, đó là chuyện vô cùng đáng sợ.
Điều này chứng tỏ tu vi của Thẩm Kinh Trần đã vượt xa bà, thậm chí vượt cả Sở Thiên Độ, đạt đến cảnh giới siêu phàm thoát tục, phản phác quy chân.
May mắn thay, hắn không có ý định làm gì mà thật sự rời đi, trước khi đi còn khách khí chào từ biệt.
Thanh Chấp Tố đầy lòng nghi hoặc và bối rối, nhưng lúc này cũng không thể giải đáp được, đành phải xử lý việc trước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!