Chẳng lẽ phải thừa nhận là bọn họ sai rồi sao?
Chẳng lẽ phải thừa nhận một kẻ ma tộc lại có thể độ được lôi kiếp tiên tu, mà người bị họ bức ép đến đường cùng mới là kẻ đúng?
Vậy chẳng phải tự tát vào mặt mình hay sao?
Nhà họ Kim không thể chấp nhận, Thục Sơn càng không thể chấp nhận, giới tu sĩ cũng không thể dễ dàng chấp nhận được.
Bọn họ thà giả điếc làm ngơ còn hơn.
Ma quân đã tuyên chiến với giới tu tiên, sau này e rằng sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ, bọn họ đã không còn đường lui.
Nếu nói phải trách ai, dường như chỉ có thể trách Bạch Tuyết Tích đã gây ra tất cả.
Phải rồi, tất cả là tại nàng ta. Nếu không có nàng ta, sao bọn họ lại rơi vào tình thế bất nghĩa thế này?
Bọn họ từng bước từng bước đi đến hôm nay, chẳng phải cũng là bị nàng ta dẫn dắt hay sao?
Không được, vẫn là bỏ chạy trước thì hơn.
"Chuyện này có điều bất thường… chúng ta phải bàn lại sau thôi."
"Đúng vậy, nàng ấy lại có thể lấy thân ma mà chịu tiên lôi, thiên đạo còn để nàng ấy ngộ đạo tấn cấp ngay lúc này, rõ ràng trong đó có điều khuất tất."
"Chúng ta cứ tránh đi trước đã, thiên lôi này nhìn không đơn giản."
Giữa lúc lời bàn tán vang lên, lôi kiếp cũng sắp giáng xuống. Các tu sĩ tự cho mình đã tìm được lý do để rút lui, ai nấy đều vội vã muốn thoát thân.
Họ đổ hết ánh mắt trách móc về phía Bạch Tuyết Tích, oán giận vì nàng ta đã khơi mào mọi rắc rối, khiến ma giới tuyên chiến với tu giới, lại còn để tu giới phải đối đầu với một đối thủ vừa là tiên vừa là ma như Tiên Dao, sao nhìn kiểu gì cũng là một món lỗ khổng lồ.
Lúc này không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Chuyện trong đó rốt cuộc ra sao thì sau này hãy nói. Trước mắt, tránh khỏi vùng lôi kiếp mới là quan trọng nhất.
Trong đám tu sĩ có mặt, số người đạt Hóa Thần kỳ chỉ có ba người: Tạ Phù Tô ở Hóa Thần hậu kỳ, Thanh Chấp Tố cũng vậy, còn Sở Thiên Độ thì là Độ Kiếp kỳ, nhưng ông ta đang bị thương nặng nên chẳng khác gì Hóa Thần mà thôi.
Tình hình như vậy, nếu thật sự giao thủ với Tiên Dao và Thẩm Kinh Trần, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Nhà họ Kim càng không muốn gia tộc mình biến thành chiến trường. Năm xưa Bồng Lai cũng từng bị chiến loạn ảnh hưởng, vùng ven biển dân không đủ ăn, cũng nhờ những năm qua Thanh Chấp Tố quản lý tốt, Bồng Lai mới hồi sinh mạnh mẽ như hiện tại.
Bọn họ tuyệt đối không muốn quay lại những ngày tháng đó.
"Mau rời khỏi nơi này! Phong tỏa toàn bộ khu vực, đừng để lôi kiếp lan tới Bồng Lai!"
Lôi kiếp Hóa Thần khủng bố vô cùng, sấm sét tím cuồn cuộn, điện chớp chằng chịt.
Người nhà họ Kim mồ hôi như mưa, mặt mày tái mét, chỉ có một người là một cô nương khi nhìn thấy cảnh tượng này thì mặt đầy vẻ sảng khoái.
Đó là một cô nương mặc đạo bào bình thường của nhà họ Kim, vốn không đủ tư cách bước vào bên trong trận địa, chẳng rõ bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng nàng ta thấy rõ sự hoảng loạn của tộc nhân, thấy rõ lôi kiếp khủng khiếp cỡ nào.
Nếu là hai người họ nhà họ Bạch đang chiếm ưu thế, người nhà họ Kim sao lại hoảng loạn đến vậy? Họ sẽ chỉ đắc ý, cho rằng mình nhìn người chính xác.
Vậy nên, người đang độ kiếp nhất định là cựu thiếu chủ!
Cô nương đó kích động đến nỗi suýt khóc, người khác đều muốn chạy, chỉ mình nàng ta cứ muốn tiến lại gần kết giới phong tỏa, mong nhìn thấy mọi chuyện rõ hơn.
Trong trận địa nhà họ Kim, đại trận phong tỏa được khởi động. Mọi người muốn nhanh chóng rời khỏi trước khi đại trận hạ xuống. Họ đến là do bản thân muốn đến, rời đi cũng là tự do, cho rằng sẽ chẳng ai ngăn cản.
Ma quân đang hộ pháp cho Tiên Dao độ kiếp, Tiên Dao thân mang lôi kiếp nên không thể phân thân, Thanh Chấp Tố đã cạn linh lực, cũng không thể ngăn cản, còn đại năng Thục Sơn thì ở lại đoạn hậu, ai có thể cản họ? Không có ai.
Thế nhưng hiện thực lại là khi họ còn chưa kịp đến lối ra của trận địa, kết giới đã bị đóng xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!