Chương 31: (Vô Đề)

Diệp Thanh Trừng đến Bồng Lai vốn là để giúp Tiên Dao.

Hắn sợ người khác truyền đạt không rõ ràng, để lộ chuyện Tiên Dao đã nhập ma, khiến nàng không còn đường quay đầu.

Chuyến đi này, hắn cố ý mang theo rất nhiều người, toàn là những nhân tài kiệt xuất của Thục Sơn, vì lo rằng Kim gia nếu từ nơi khác biết được chuyện Tiên Dao nhập ma sẽ không nghe theo sắp đặt, không tìm cách đưa nàng trở về, thậm chí còn làm tổn hại đến nàng.

Diệp Thanh Trừng mang theo nhiều người như vậy là để chống lưng cho Tiên Dao, Lệ Vi Lan cũng nhìn ra ý của hắn, còn đặc biệt mời mấy người bạn thân tới giúp sức.

Nhưng vạn lần không ngờ, khi đến Kim gia rồi, những người hắn dẫn theo lại quay sang bao vây tấn công Tiên Dao.

Diệp Thanh Trừng nghĩ, bản thân cũng là bất đắc dĩ, chẳng lẽ Tiên Dao trở về đồ sát Kim gia là vì nhiệm vụ Ma quân giao cho? Làm ra những chuyện trời không dung đất không tha như vậy mới xem như hoàn toàn quy phục Ma giới sao?

Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.

"A Dao, quay đầu là bờ! Muội mau hạ kiếm xuống!"

Diệp Thanh Trừng nhẫn nhịn nhìn Tiên Dao, bỗng dưng hắn nhận ra thương tích trên người nàng đều đã khỏi, khuôn mặt không còn sẹo, khí tức hài hòa, không có dấu hiệu bị tổn hao chút nào, cảnh giới trên người nàng hắn thậm chí còn không phân biệt nổi.

Vì thế trong lòng hắn còn có chút vui mừng: "Vết thương của muội đã khỏi? Không sao nữa rồi? Thật tốt quá!"

Lời này hiển nhiên cho thấy hắn vẫn còn quan tâm đến Tiên Dao, nhưng nàng lại không có chút phản ứng nào.

Hắn đứng chắn trước Bạch Tuyết Tích để bảo vệ nàng ta, lại cùng những người khác vây ép nàng và mẫu thân, người như thế mà lại nói vui mừng vì nàng đã khỏi bệnh?

Cho dù là thật lòng, nàng cũng chỉ thấy chán ghét đến cực độ.

Ngược lại, phản ứng của Bạch Tuyết Tích nhanh hơn Tiên Dao, nàng ta kéo lấy tay áo Diệp Thanh Trừng, vừa khóc vừa kêu: "Nhị sư huynh, mẫu thân của muội sắp chết rồi! Huynh mau cứu mẫu thân đi! Xin huynh hãy cứu bà ấy!"

Thân thể Diệp Thanh Trừng khẽ cứng lại, quay đầu nhìn Bạch Song Lăng đang hấp hối, niềm vui vì Tiên Dao đã bình phục lập tức tan biến.

"Phụ thân muội đã chết trong tay họ rồi…" Bạch Tuyết Tích khóc đến không thở nổi, "Nhị sư huynh, muội không thể mất thêm mẫu thân nữa, muội không thể không có mẫu thân!"

Diệp Thanh Trừng tất nhiên cũng đã thấy gia chủ Kim gia đã tắt thở.

Ông ta chết rất thảm, máu chảy lênh láng, thương tích trên người là do kiếm gây ra, mà hiện trường chỉ có duy nhất Tiên Dao là người có kiếm dính máu.

Theo phản xạ, hắn cho rằng tất cả chuyện này đều là do Tiên Dao gây nên, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn nàng đang đứng lặng lẽ một bên.

Tiên Dao nhìn lại, không những không có vẻ hổ thẹn hay sợ hãi, thậm chí còn khẽ cong môi, để lộ một nụ cười nhàn nhạt nhưng đầy lạnh lẽo.

"Là ta làm thì sao?" Tiên Dao nhìn qua vai Diệp Thanh Trừng, ánh mắt rơi xuống người Bạch Tuyết Tích, nàng thản nhiên nói: "Ngươi rõ ràng biết mẫu thân ngươi không thể cứu được nữa, vậy mà còn khóc lóc thảm thiết trước mặt người Thục Sơn, ngươi cũng đâu phải người ngu ngốc và "thánh mẫu" đến thế."

Những lời trong lòng nàng chưa từng nói ra, vậy mà giờ lại bị Tiên Dao nói toạc ra, Bạch Tuyết Tích kinh hoàng, nàng ta trợn tròn mắt nhìn nàng.

"Ngươi đang cố tình diễn cho bọn họ xem, không đúng sao?" Tiên Dao nói trúng tim đen nàng ta, nàng nhẹ nhàng tiếp lời: "Từng ấy năm rồi, chiêu trò và kỹ năng diễn xuất của ngươi vẫn chẳng tiến bộ gì. Nhưng xem ra bọn họ vẫn cứ tin sái cổ."

"Vậy ta cũng nói thẳng luôn."

Tiên Dao nhìn về phía người của Thục Sơn, bất chấp sự ngăn cản của mẫu thân mình, nàng từng chữ từng lời đều nói rõ ràng: "Người là do ta giết đấy, thì sao?"

Nàng đặc biệt nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Trừng, mỉm cười nói: "Ta không chỉ muốn giết Kim Di Phong kẻ phản bội mẫu thân và phản bội ta, ta còn muốn giết Bạch Song Lăng kẻ đồng mưu với ông ta, và giết Bạch Tuyết Tịch kẻ đã hại chết ta."

"Ta muốn giết hết các ngươi, thì sao nào?"

"Nếu có bản lĩnh thì ra tay đi, không có thì câm miệng lại, đừng lắm lời làm gì?"

Tiên Dao rút kiếm tiến lên, kiếm linh Bạch Nhận bộc phát khí thế mạnh mẽ, Diệp Thanh Trừng buộc phải cùng những người khác của Thục Sơn lập kiếm trận.

Đó chính là kiếm trận mà ba huynh muội bọn họ từng cùng tu luyện, gọi là Tam Tuyệt Kiếm Trận, dùng để đối phó với cường giả ma tộc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!