Kim Di Phong nằm mơ cũng không ngờ được, có một ngày mình lại bị chính con gái mình dùng kiếm chỉ vào huyệt mệnh môn, lại còn bị nàng coi như một con chó.
Mọi người đều biết ông ta là "chó của Thanh Chấp Tố", nhưng ông và Thanh Chấp Tố đã thành thân nhiều năm, xưa nay chưa từng có ai dám vạch trần chuyện đó trước mặt ông.
Lòng tự tôn bị chà đạp, toàn thân co giật, ông chỉ vào đứa con gái phản nghịch muốn giết cha kia mà chẳng thể thốt nên lời.
Bạch Tuyết Tích dũng cảm chắn trước mặt ông, nàng ta quay sang quát những vị tộc lão Kim gia đang ngây người ra mà nói: "Mấy người còn đứng ngẩn ra đó làm gì!? Mau ra tay đi! Mấy người định đứng nhìn cha ta bị con yêu nữ này gi. ết ch. ết sao!?"
Kim Xương và những người khác như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, bọn họ từ lời tuyên bố muốn giết cha của Tiên Dao mà hoàn hồn lại, ánh mắt trách móc tức giận đồng loạt dồn về phía nàng.
"A Dao, chúng ta cũng xem như đã nhìn con lớn lên, tại sao con lại thành ra nông nỗi này?"
"Gia chủ là cha ruột của con! Không có gia chủ thì làm gì có con! Con dám giết cha mình! Thật đúng là thiên đạo khó dung tha!"
"Không cần giữ lễ với nó nữa, nó đã nhập ma, tâm tính điên loạn, đừng để nó lại gần gia chủ!"
Từng câu trách mắng vang lên bên tai, Tiên Dao ôm lấy mẫu thân mình, nàng cảm nhận được mẫu thân đang cố gắng chống đỡ cơ thể muốn đứng dậy để nói đỡ cho nàng, nàng liền nhẹ nhàng vỗ vỗ vai bà, ra hiệu bà không cần lo lắng.
Nàng đã không còn là Kim Tiên Dao của ngày xưa nữa, khi đó nàng từng quan tâm người khác nghĩ gì về mình.
Từ khoảnh khắc quyết tâm vứt bỏ cái họ Kim này và sa vào ma đạo, Tiên Dao đã hoàn toàn nói lời tạm biệt với quá khứ.
Nàng vẫn nhớ rõ, khi phụ thân yêu cầu nàng dẫn Bạch Tuyết Tích lên Thục Sơn bái sư, nàng cũng đã có phần không tình nguyện.
Sư tôn vốn không thích thu nhận đệ tử, thường xuyên nhắc đi nhắc lại rằng chỉ cần ba người bọn họ là đủ, ông ấy không muốn mệt mỏi thêm nữa.
Nàng biết sư tôn rất thương yêu mình, nếu nàng mở lời, chắc chắn người sẽ đồng ý.
Chính vì Kim Di Phong nhìn trúng điểm này nên mới bảo Tiên Dao dẫn người vào Thục Sơn.
Nếu để Bạch Tuyết Tích tự mình thi vào Thục Sơn bằng thực lực, e rằng còn chưa gặp được Tạ Phù Tô đã bị loại từ vòng gửi xe rồi.
Tiên Dao vĩnh viễn không quên lần về nhà thăm thân ấy, hiếm hoi nàng mới được gặp lại mẫu thân và phụ thân, vậy mà trong mắt phụ thân lại chỉ có Bạch Tuyết Tích và mẫu thân của nàng ta.
Bạch Song Lăng sức khỏe yếu ớt, lúc nào cũng tỏ ra mỏng manh, ho khan không ngừng.
Mỗi khi ánh mắt của phụ thân có chút nào rơi lên người nàng và mẫu thân, thì Bạch Song Lăng sẽ lập tức ho kịch liệt, lập tức thu hút toàn bộ sự quan tâm của Kim Di Phong.
Giờ nhớ lại, Tiên Dao đã sớm phát hiện cảm xúc của cha có điều gì đó bất thường, nhưng nàng và mẫu thân đều quá kiêu hãnh, hai người không dám tin cũng chẳng muốn đối diện với sự thật để rồi mới dẫn đến kết cục như hôm nay.
Tiên Dao nhớ lại bản thân đã từng vụng về đến mức vì giành lấy sự chú ý của phụ thân mà tìm đủ lý do miễn cưỡng để gọi ông đến bên cạnh mình, thậm chí còn thi triển một bộ kiếm pháp tuyệt học chỉ để khiến ông khen ngợi và nhìn nàng thêm một chút, đây là điều mà trước kia nàng tuyệt đối không bao giờ làm.
Nàng vốn ghét nhất là biểu diễn kiếm pháp cho người khác xem. Điều đó khiến nàng cảm thấy mình đang vấy bẩn đạo kiếm, không còn sự tôn trọng với thanh kiếm trong tay.
Vậy mà cuối cùng nàng lại làm điều mình ghét nhất, để rồi nhận lại được lời khen ngợi của phụ thân rằng: "A Dao giờ lợi hại như vậy, nếu con dẫn theo Tuyết Tích cùng đi học, thì Kim gia ta có thể sẽ xuất hiện người thứ hai như A Dao rồi!"
Tiên Dao lặng lẽ thu kiếm lại, ánh mắt nàng dừng lại trên người Bạch Tuyết Tích mà phụ thân vừa nhắc đến.
Nàng ta căn cơ hỗn tạp, đến cả tư cách nhập môn cũng không có. Phụ thân rốt cuộc đã nhìn thấy ở nàng ta điều gì mà nghĩ rằng nàng ta có thể trở thành "nhân vật lớn" như nàng?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Bạch Tuyết Tích đúng là có bản lĩnh.
Tiên Dao đưa nàng ta nhập môn, kết quả lại bị nàng ta làm cho cuộc đời đảo lộn long trời lở đất.
Như vậy… chẳng phải cũng xem là có bản sự sao?
Tới thời khắc này, cho dù người của Kim gia có nói gì, Kim Di Phong có nói gì hay nghĩ gì, Tiên Dao đã chẳng còn để vào mắt nữa.
Nàng đỡ mẹ mình đứng vững, rồi trong ánh nhìn lo lắng và do dự của bà, bước từng bước vững vàng tiến về phía Kim Di Phong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!