Chương 3: (Vô Đề)

Tiên Dao phải tốn một chút công sức mới xác định được luồng ánh sáng đó thực chất là một quyển sách.

Bìa sách được đóng bằng sừng tê giác, lấp lánh ánh xanh thẳm, nét chữ như được khắc bằng dao rìu, tuy thiếu nét thiếu bút nhưng lại vô tình phù hợp với những mảnh tàn khuyết của thiên đạo.

Trong đôi mắt nàng, tinh đồ luân chuyển, trong chớp mắt đã nhìn thấu nhân quả nghìn năm, đây đâu phải là tiểu thuyết gì chứ? Rõ ràng là một cuốn Vãng Sinh Lục(*) được khắc sâu trong thần hồn, mọi chuyện trong đó đều từng xảy ra thật sự, hơn nữa phần lớn còn xảy ra không lâu trước đây.

(*) Cuốn sách ghi lại sự kiện kiếp trước

Trong cuốn Dị Thế Thiên Thư này, đã ghi lại toàn bộ những ân oán dây dưa giữa Tiên Dao và Bạch Tuyết Tích.

Nữ chính trong sách vốn dĩ là nàng, nhưng vì sự xuất hiện của người ngoại lai đến từ phương trời khác là Bạch Tuyết Tích, tất cả mọi thứ đã thay đổi.

Lòng tốt của nàng bị thể hiện thành sự ngu muội, sự dịu dàng bị bóp méo thành tâm cơ. Nàng liên tục gây phiền phức cho sư môn và bằng hữu, lúc nào cũng trở thành gánh nặng, luôn cần Bạch Tuyết Tích ra mặt dọn dẹp mớ hỗn độn.

Nam chính được nhắc đến trong sách vậy mà lại là sư tổ của nàng Sở Thiên Độ, người luôn sống ẩn dật thanh tịnh ở sau núi Thục Sơn.

Mãi đến lúc này Tiên Dao mới biết , Sở Thiên Độ lại chính là người đã đánh bại Ma Quân Thẩm Kinh Trần trong trận chiến chấn động thiên hạ, từ đó vang danh thiên hạ với danh xưng "Thiên hạ đệ nhất".

Tuy nói là đánh thắng Thẩm Kinh Trần, nhưng hắn cũng bị trọng thương khó trị, nhiều năm nay vẫn luôn tĩnh dưỡng nơi ở sau núi.

Tiên Dao trong một lần tình cờ đã gặp được hắn, lại lầm tưởng hắn là một đệ tử ngoại môn bị ghẻ lạnh. Nàng cảm thấy đã gặp chuyện bất bình thì đó chính là duyên phận của mình, nên đã giúp hắn tu hành để hoàn thành nhân quả, vì vậy đã chia sẻ tài nguyên tu luyện của mình cho hắn, cố gắng giúp đỡ hết mức có thể.

Nàng vốn quen làm việc thiện, cho rằng đó là tích lũy công đức, chưa bao giờ mong cầu báo đáp, nên khi biết đối phương lại chính là sư tổ, nàng chẳng những không lấy đó làm may mắn hay vui mừng, mà còn cảm thấy mình thật nực cười vì bị lừa gạt.

Nàng chỉ là một hậu bối mới nhập môn mười mấy năm, sao có thể biết được sư tổ từng vang danh thiên hạ năm xưa trông như thế nào, hiện đang ở nơi đâu?

Sở dĩ nàng hiểu lầm, cũng bởi vì Sở Thiên Độ tuy thân thể bị thương nhưng miệng đâu có bị thương. Hắn có đến cả vạn cơ hội để nói cho nàng biết sự thật, để nàng dừng lại việc tự cho là đúng mà đối tốt với hắn, nhưng hắn lại không hề làm vậy.

Hắn cứ thế mà nhìn mọi việc, ung dung hưởng thụ mọi điều tốt đẹp mà nàng giành cho hắn, giả vờ yếu đuối một cách giả dối.

Thậm chí khi nàng vì Bạch Tuyết Tích mà chịu ấm ức, bị người khác chỉ trích, hắn cũng cùng những người đó trách móc nàng.

… Nhưng tất cả những điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.

Tiên Dao vốn dĩ chẳng mấy bận tâm đến những chuyện ấy.

Nàng không hề giống như trong thiên thư viết, là vì nhất kiến chung tình với Sở Thiên Độ nên mới đối xử tốt với hắn như vậy.

Nàng thực sự chỉ đơn thuần muốn tích thêm công đức, sớm ngày phi thăng mà thôi.

Sự coi trọng của sư tôn, sự cưng chiều của các sư huynh, sự công nhận từ đồng môn, những thứ đó đối với nàng mà nói thật sự không quan trọng đến vậy.

Nếu những thứ đó có thể bị Bạch Tuyết Tích cướp đi, vậy thì chứng tỏ vốn chúng không thực sự thuộc về nàng.

Những thứ không thuộc về nàng, vốn không xứng để nàng giành ra chút tâm tư.

Nàng chưa bao giờ giống như lời người ngoài nói, tâm địa độc ác, ghen ghét u tối, vô tình vô nghĩa.

Từ một tiểu sư muội ưu tú của Thục Sơn bỗng chốc trở thành cái bia cho mọi mũi tên, khoảng cách ấy quả thực khiến nàng hụt hẫng, nhưng cũng chưa đến mức khiến nàng sinh tâm ma, trở nên xấu xí đến mức không còn nhận ra bản thân.

À không, có lẽ trong mắt người khác nàng đã sớm không còn là chính mình, vì nàng không còn là tiểu sư muội hoàn mỹ vô khuyết trong lòng họ nữa. Vị trí đó đã bị thay thế bởi Bạch Tuyết Tích, cho nên chỉ cần nàng hơi oán giận một chút, không chịu bị hiểu lầm, không cam tâm cúi đầu, thì trong mắt họ nàng đã là kẻ lòng lang dạ sói, mê muội không tỉnh ngộ.

Nhìn kỹ vào cốt truyện trong thiên thư, nàng lại càng thấy mười mấy năm ngắn ngủi của mình thật nực cười và hoang đường. Càng xem càng thấy không có gì lạ, cũng không lạ khi Bạch Tuyết Tích luôn như có khả năng tiên tri, mỗi lần nàng gặp được cơ duyên gì, đối phương luôn có thể nhanh tay đoạt trước bảo vật.

Nếu nàng cứu một ai đó, thì Bạch Tuyết Tích cũng luôn hiểu rõ người đó hơn nàng, có thể nhanh chóng giành được sự tin tưởng và tán thưởng của họ, ví như… Sở Thiên Độ.

Thì ra tất cả những điều này… chỉ vì nàng vốn dĩ là một nhân vật trong quyển thoại bản của dị thế giới, là hình tượng "người giấy", "thánh mẫu não yêu đương" mà Bạch Tuyết Tích tưởng tượng ra trong lòng.

Những người từng là tỷ muội, sư tôn, sư tổ, sư huynh, thậm chí cả người thân của nàng, tất thảy đều khuất phục dưới vẻ đẹp và vận khí cường đại của Bạch Tuyết Tích, chứ không hề thật lòng với nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!