Tiên Dao rời Ma giới ngay khi không thể liên lạc với mẫu thân.
Nàng từng giao hồn với Thẩm Kinh Trần, lại là vào lúc không lâu trước đó, khí tức hai người hòa quyện, chỉ cần một bên có động tĩnh lớn, bên kia đều có thể cảm nhận được.
Nàng muốn rời đi, nếu là trước kia, Thẩm Kinh Trần sẽ mặc kệ.
Nàng vốn tự do, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, hắn không có tư cách chất vấn.
Nhưng hôm nay hai người chia tay trong bất hòa, lúc đó tâm trạng nàng không tốt, giờ rời đi có phải vì tức giận không?
Bên ngoài bây giờ không an toàn, người Thục Sơn vừa mới đến gây rối, không chừng còn lưu lại phục kích bắt nàng đi.
Thẩm Kinh Trần giỏi nghiên cứu, giỏi học thuật, nhưng duy nhất không giỏi dỗ những cô nương đang giận dỗi.
Rốt cuộc vẫn là tại cái miệng chết tiệt của hắn, cứ phải nói mấy lời đáng ghét làm gì? Rõ ràng nàng không có ý đó, hắn tự mình nói ra, vừa khó xử vừa thất lễ, ngược lại khiến hắn trông như đang có quỷ trong lòng.
Không được, không thể để Tiên Dao rời đi như thế. Dù nàng muốn đi cũng không phải là lúc này.
Thẩm Kinh Trần suy nghĩ mãi, cuối cùng đi đến kết luận, phải đảm bảo an toàn cho nàng. Hắn bỏ dở mọi việc đang làm, đuổi theo nàng.
Tiên Dao đi rất nhanh, phi kiếm tốc độ cực cao, nếu không phải Thẩm Kinh Trần tu vi đủ mạnh, e rằng không đuổi kịp.
Nàng vội vàng như vậy, có vẻ không phải vì tức giận mà bỏ đi.
Nàng bay thẳng một mạch, mục tiêu rõ ràng, rõ ràng là có việc gấp.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Hướng này là đi về Tu giới, trong Tu giới còn có ai khiến Tiên Dao lo lắng khẩn trương như thế?
Chắc chắn không phải đồng môn, vậy chỉ có thể là người nhà?
Gia đình nàng gặp chuyện rồi?
Đúng vậy, người Thục Sơn biết nàng nhập ma, tất sẽ liên lụy đến gia đình nàng, thậm chí dùng người nhà ép nàng quay về.
Thẩm Kinh Trần hơi nhíu mày, theo sát Tiên Dao, thấy nàng vào Tu giới rồi thẳng đến Bồng Lai, hắn càng khẳng định suy đoán của mình.
Hắn buộc phải tăng tốc vượt lên trước để chặn đường nàng.
Tiên Dao bản năng đâm một kiếm tới, lưỡi kiếm bị người kia dùng tay không đỡ lấy. Nàng theo ngón tay như ngọc thanh của hắn nhìn lên, gặp ánh mắt sâu thẳm tựa biển cả.
Là hắn.
Tiên Dao buông lỏng cảnh giác, thu kiếm về, ánh mắt thoáng liếc qua ngón tay hắn, xác định không bị thương mới yên tâm.
"Nàng đi Bồng Lai như thế này, chẳng khác nào cừu non vào miệng cọp, tự đưa mình vào chỗ chết?"
Thẩm Kinh Trần vừa mở miệng đã biết nàng muốn làm gì, Tiên Dao không ngạc nhiên.
Với đầu óc của hắn, chỉ cần hắn muốn biết, không có chuyện gì không biết.
"Mẫu thân ta gặp chuyện rồi. Ta cố gắng sống đến giờ, mục đích lớn nhất là bảo vệ bà ấy. Dù là cừu non vào miệng cọp ta cũng phải đi."
Giọng Tiên Dao bình tĩnh mà kiên định, rõ ràng biết chuyến này đến Bồng Lai không dễ dàng, nhưng nàng vẫn quyết tâm không lùi bước.
Thẩm Kinh Trần nhìn ánh mắt quyết liệt của nàng, dường như thở dài, lại dường như không.
"Nếu nhất định phải đi, vậy thì đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!