Chương 25: (Vô Đề)

Trong điện vàng lưu ly, pháp trận giám sát trong thức hải của Thẩm Kinh Trần bùng lên ánh đỏ.

Hắn bị câu "Không kịp rồi" của Tiên Dao làm cho sững sờ, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh có thể xảy ra. Dù chưa từng trải qua những chuyện này, nhưng chúng lại hiện lên sống động như thật trong đầu hắn, thật sự khó tin.

Nghĩ lại, hắn không chỉ một lần vì chữa thương cho nàng mà thấy những điều không nên thấy. Khi tỉnh táo sẽ không dám nghĩ tới, nhưng trong khoảnh khắc này lại không kiềm chế được mà liên tưởng.

Đôi mắt lạnh lùng của hắn ngân ngấn nước, hắn thất thần nhìn cô nương đang từ từ tiến lại gần.

Hai người ngã nhào xuống đất, dược trận thúc giục nàng áp sát hắn. Lẽ ra nàng cũng không muốn chuyện này xảy ra, nhưng vì sơ suất và nóng vội của hắn, khi chưa hoàn toàn chấp nhận thân phận hắn, nàng đã buộc phải tiếp xúc thân mật như vậy. Không biết sau này nàng sẽ hận hắn đến mức nào.

Thẩm Kinh Trần cắn chặt môi dưới đến mức gần như rỉ máu.

Hắn kìm nén phản ứng như điện giật nơi thần hồn, gượng gạo đẩy Tiên Dao ra, thở hổn hển đứng dậy, bước đi loạng choạng về phía cửa điện.

"Còn kịp."

Giọng hắn khàn đặc, trầm thấp đến mức ngay cả người không bị pháp trận ảnh hưởng nghe thấy cũng phải xao xuyến, huống chi là Tiên Dao đang rối bời.

Nàng ngẩng mắt nhìn theo bóng lưng hắn. Đôi hài lụa trắng của hắn bước trên nền ngọc lạnh, tay áo rộng phất phới làm tan biến dòng lưu kim giữa không trung.

Đúng là một người đẹp.

Dù không nhìn mặt, chỉ nhìn dáng người, tư thái, cũng là người đẹp nhất mà nàng từng thấy trong đời.

Từng chút một, Tiên Dao đứng dậy, đi theo hắn đến cạnh cửa điện, nàng cúi đầu nhìn hắn cố gắng mở cửa.

Mồ hôi men theo những đường nét khuôn mặt hoàn mỹ của hắn nhỏ xuống, nàng thoáng nhìn thấy đôi môi nhuốm máu của hắn, sắc đỏ như son ấy trong chớp mắt đã thiêu rụi lý trí của nàng.

Nàng không biết vì sao mình lại có loại xúc động ấy, cũng không hiểu cảm xúc này đại diện cho điều gì, chỉ là không kìm được mà vòng tay ôm lấy eo hắn từ phía sau, siết thật chặt.

Chẳng lẽ đã mất đi lý trí rồi sao?

Tự vấn lòng, Tiên Dao vẫn còn khá tỉnh táo.

Bởi vì nàng biết đến sự tồn tại của thiên thư thoại bản, nên hiểu rằng Thẩm Kinh Trần không hề lừa gạt nàng.

Những kiến giải tu luyện vượt khỏi chiều không gian này của hắn, cùng bao học vấn kỳ diệu rực rỡ, đều là những điều không thể giả vờ được.

Hắn không phải là đại ma đầu tàn độc như trong lời đồn, mà chỉ là một người vô tội lạc bước vào thế giới này.

Hắn từng nói mình có một người em gái, chỉ là đã lâu không gặp… chắc là em gái ở thế giới của hắn chăng?

Mỗi câu Thẩm Kinh Trần từng nói với Tiên Dao, nàng đều nhớ rõ như in, có thể dễ dàng nối liền lại bất cứ lúc nào. Chính vì vậy nàng cũng hiểu rõ, người này cho dù không phải là kẻ thù không đội trời chung, thì cùng lắm cũng chỉ là một kẻ qua đường trong cuộc đời nàng mà thôi.

Hắn hẳn đã đến nơi này từ rất lâu rồi. Những năm Tiên Dao ở Thục Sơn, thiên hạ thái bình, cho dù tu giới có bao lần tấn công ma giới thì cũng chẳng thấy ma giới phản kích. Bình thường cũng hiếm khi thấy ma tộc gây loạn, lần bất ngờ lớn nhất chính là sự xuất hiện của Địa Uyên Hỏa.

Loại hòa bình như thế này hẳn là bắt đầu từ sau khi Thẩm Kinh Trần đến đây.

Hắn đã thay đổi ma giới, chung sống hòa bình, không tranh đấu với thế gian, và tin chắc rằng mình sẽ một ngày gặp lại gia đình, đương nhiên hắn sẽ một lòng muốn trở về.

"Ta nhất định sẽ trở lại bên em gái của ta, gặp lại con bé một lần nữa."

Khi đó hắn đã nói như vậy.

Tiên Dao lúc đó đã trả lời hắn: "Ta tin tưởng vào tiên sinh, tiên sinh nhất định có thể làm được."

Bây giờ nàng cũng nghĩ như vậy.

Hắn nhất định có thể trở về bên người thân, trở về thế giới của chính mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!