Chương 23: (Vô Đề)

Tiên Dao ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Bạch Tuyết Tích bị hất văng, gần như nàng không thể tin nổi vào mắt mình.

Liệu thật sự có người có thể kháng cự được ma lực của Bạch Tuyết Tích?

Liệu thật sự có người sẽ chọn nàng thay vì Bạch Tuyết Tích?

Chuyện này thật sự đã xảy ra sao?

Ở Thục Sơn ngày trước, ngay cả sư tôn đã sống cùng nàng suốt mười mấy năm cũng đối xử bất công. Tiên Dao đã hoàn toàn mất niềm tin vào bản thân và thế đạo này rồi.

Nhưng bây giờ… thật sự khác rồi sao?

Phải chăng là Thiên Đạo đang thử thách nàng?

Nhen nhóm lên hy vọng cho ràng rồi lại dập tắt tan tành?

Trò đùa cay nghiệt này khiến ai đó thích thú hơn chăng?

Tiên Dao cắn chặt môi, toàn thân run rẩy. Ánh mắt nàng nhanh chóng nhận ra Bạch Tuyết Tích dù bị hất văng nhưng không hề bị té ngã hay bị thương.

Có người kịp thời xuất hiện cứu nàng ta.

"Ma khí."

Giọng nói quen thuộc vang lên không xa, Tiên Dao vô thức nắm chặt vạt áo Thẩm Kinh Trần.

Hành động vừa dứt, ý thức được đối tượng trước mặt là ai, nàng lập tức buông tay, lùi lại giữ khoảng cách.

Đây là Ma Quân, đây là Ma Quân, đây là Ma Quân.

Việc quan trọng phải nhắc đi nhắc lại ba lần trong lòng, mới có thể ngăn bản thân đặt kỳ vọng quá lớn lên hắn.

Đây chính là kẻ trong thiên thư sẽ vì Bạch Tuyết Tích mà tàn sát mẫu thân nàng. Dù hiện tại hắn có vẻ bình thường, thậm chí còn nghiêng về phía nàng, nhưng đó chỉ là tạm thời. Ai đoán được tương lai sẽ ra sao?

Họ mới vừa quen nhau. Thiên thư ghi chép hắn và Bạch Tuyết Tích là "đánh nhau thành tri kỷ", "nhất kiến trung tình". Nay có nàng xen vào, dù tình tiết có vẻ đi lệch hướng, nhưng ai dám chắc sau này sẽ không quay về quỹ đạo cũ?

Họ đã quen biết nhau, từ nay về sau sẽ còn vô số lần tiếp xúc. Mỗi lần gặp mặt, nàng và mẫu thân lại thêm một phần nguy hiểm.

Phải đề phòng người này.

Tiên Dao đứng thẳng lưng, nàng cố thủ trước luồng khí tức từ Thẩm Kinh Trần đang vây bủa tứ phía.

Là một trong những người trong cuộc, Thẩm Kinh Trần sao có thể không nhận ra thái độ của nàng đã thay đổi?

Hóa ra giữa hai thân phận "ma tu" và "ma quân" vẫn có sự khác biệt rất lớn.

Nàng có thể chấp nhận hắn là một ma tu bình thường, nhưng không thể tiếp nhận hắn là ma quân tàn ác tiếng xấu đầy mình.

Bây giờ cũng không phải lúc giải thích về thân phận thật. Nói ra, nàng có lẽ cũng chỉ cho là hắn đang biện bạch, nhìn ánh mắt đề phòng kia của nàng là đủ hiểu.

Thẩm Kinh Trần tưởng mình có thể bình thản đón nhận việc Tiên Dao rời đi. Hắn thực sự không hề có ý ngăn cản.

Hắn vẫn lạnh lùng tiếp tục nghiên cứu, rời Trường An cung tìm kiếm cơ hội trở về. Hắn tưởng mình đã an nhiên chấp nhận tất cả.

Nhưng khi phát hiện ánh mắt Tiên Dao dành cho hắn giờ đây đầy vẻ cảnh giác, không còn sự phụ thuộc và tin tưởng tuyệt đối như trước, lòng hắn chợt vẩn đục mây mù, u ám dâng đầy, chẳng còn lọt nổi một tia hào quang.

"Sư Tổ!"

Từ phía xa vọng lại tiếng gọi của Bạch Tuyết Tích đầy bi thương và đau đớn: "Vì sao người lại tới đây?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!