Chương 22: (Vô Đề)

Đại Hoang khô cằn hoang vu, xác chết chất đầy khắp nơi, ngay cả gió cũng mang theo mùi máu tanh nồng nặc.

Tiên Dao tay không đứng trên mép vách đá, mái tóc dài vừa quá vai còn rực rỡ chói mắt hơn cả bộ y phục lụa trắng đơn sơ nàng đang mặc.

Nàng lặng lẽ nhìn về phía hai người đang đối đầu giữa biển mây cuồn cuộn, tay áo rộng bị gió núi thổi phồng lên, tua rua từ trâm phượng mà Thẩm Kinh Trần từng tặng nàng khẽ đung đưa, va vào nhau phát ra âm thanh rất nhỏ, nếu không để ý kỹ sẽ chẳng nghe được gì.

Thẩm Kinh Trần đối với mọi thứ thuộc về nàng đều cực kỳ nhạy cảm và quen thuộc, gần như ngay lúc nàng đặt chân đến nơi đây, hắn đã phát hiện ra.

Ánh mắt hắn chợt căng thẳng, nhanh chóng chuyển về phía nàng đang đứng, sự thay đổi này dĩ nhiên khiến Bạch Tuyết Tích chú ý.

Cô ta theo ánh nhìn của Thẩm Kinh Trần nhìn sang, cũng thấy người con gái đang đứng lẻ loi bên vách núi.

Trên làn da lộ ra ngoài của người con gái ấy đầy rẫy những vết sẹo, trông ghê rợn đến đáng sợ, nhưng đôi mắt lại trong vắt đến lạnh lẽo.

Và những đường nét ẩn dưới lớp sẹo ấy… lại quen thuộc đến kinh hoàng.

"Tam sư tỷ!?"

Bạch Tuyết Tích kinh hô thành tiếng. Nàng ta đã từng nghĩ Kim Tiên Dao có thể thực sự còn sống, dù gì nữ chính nguyên tác cũng luôn có số mạng lớn, có thể sống sót, nhưng trong lòng nàng lại không muốn chuyện đó xảy ra, càng không dám tin rằng người gặp lại nàng đầu tiên… lại là chính mình.

Ánh mắt lướt qua khuôn mặt bị hủy hoại của Tiên Dao, trong lòng Bạch Tuyết Tích như có địa hỏa trào dâng, thiêu đốt đến nóng rực.

"Chẳng lẽ… ta đang nằm mơ sao? Thật sự là tỷ đó sao, Tam sư tỷ?" Bạch Tuyết Tích mắt đỏ hoe, kích động nói, "Tỷ vẫn còn sống, thật tốt quá rồi!"

"Nhưng mà—" Cảm xúc của nàng ta bỗng chốc tụt dốc thẳng đứng sau đỉnh điểm kích động, gương mặt đầy vẻ ai oán, "Nhưng sao gương mặt của tỷ lại trở thành như thế này?"

"Hơn nữa… thứ khí tức đang tỏa ra từ người tỷ là gì vậy?" Bạch Tuyết Tích ngỡ ngàng, "Tỷ đã nhập ma rồi sao? Tam sư tỷ, sao tỷ có thể nhập ma chứ? Nếu sư tôn và các sư huynh biết được, họ sẽ đau lòng và tức giận đến mức nào!"

Cô ta nghiến răng, oán hận nói: "Tỷ đã quên bao nhiêu năm dạy dỗ của Thục Sơn rồi sao? Quên cả tông quy của Thục Sơn rồi sao? Tỷ không nhớ sư tổ đã từng căm ghét ma tộc đến mức nào à? Trong khoảng thời gian tỷ gặp chuyện, sư tổ vì đau lòng mà ăn không ngon, ngủ không yên, vậy mà tỷ vẫn còn sống lại không quay về tìm ông ấy, thậm chí còn sa vào ma đạo… Nếu để ông ấy thấy bộ dạng hiện tại của tỷ, ông ấy sẽ tuyệt vọng đến thế nào chứ!"

Những lời của Bạch Tuyết Tích vừa đầy căm phẫn, vừa đầy đau thương, thậm chí còn xen lẫn vài phần tự trách: "Tất cả là lỗi của ta, lúc đó ta cũng là bất đắc dĩ, nếu không phải vì tỷ suýt khiến chúng ta toàn quân bị diệt, ta cũng chẳng đành lòng làm chuyện "đại nghĩa diệt thân" đó… Dù sao chúng ta cũng từng là—"

Tỷ muội cùng cha khác mẹ.

Câu này, Bạch Tuyết Tích rốt cuộc không thể nói ra miệng, bởi vì khi nàng ta phân tâm đối mặt với Tiên Dao thì thanh bản mệnh kiếm trong tay bỗng nhiên rời khỏi tay nàng, nó đã bị Thẩm Kinh Trần đoạt lấy.

Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm rời tay, Thẩm Kinh Trần lập tức rời xa nàng ta, nhẹ nhàng đáp xuống… bên cạnh Kim Tiên Dao?

Bạch Tuyết Tích cực kỳ mẫn cảm với một loại liên kết đặc biệt giữa nam và nữ.

Nàng ta gọi đó là "ra

-đa ám muội."

Hiện tại, ra

-đa của nàng ta đã khởi động.

Nàng ta nhìn Tiên Dao và Thẩm Kinh Trần bằng ánh mắt đầy biến hóa, niềm vui thầm kín trong lòng lúc nãy dần dần tan biến.

Phải thừa nhận một điều rằng, khi thấy Kim Tiên Dao bị hủy dung đến mức đó, trong lòng nàng ta có chút vui mừng, thậm chí có phần nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Cho dù quá khứ tỷ ấy từng hoàn mỹ đến đâu, thân phận cao quý ra sao, thì trong một quyển tiểu thuyết ngôn tình, khi đã đánh mất dung mạo xinh đẹp, cũng có nghĩa là đánh mất toàn bộ sức cạnh tranh.

Tỷ ấy có thể không xinh đẹp, nhưng không thể xấu xí đến mức này. Khuôn mặt biến dạng ấy, dù Sở Thiên Độ hay sư tôn có đến đi nữa, cũng không thể nào bộc lộ chút tình cảm nào trước một gương mặt như thế. Họ chắc chắn sẽ càng thương xót tỷ ấy hơn, nhưng thứ duy nhất còn lại chỉ là lòng thương hại mà thôi.

Bạch Tuyết Tích từng nghĩ Kim Tiên Dao hoàn toàn không còn là đối thủ của nàng, ít nhất là trước khi nhận ra thái độ của Thẩm Kinh Trần.

Nhưng khi thấy lớp sương giá vĩnh cửu trong đáy mắt người kia bỗng tan chảy trước khuôn mặt biến dạng của Kim Tiên Dao, trái tim nàng lại thắt lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!