So với Bạch Tuyết Tích, Tiên Dao dường như càng để ý hơn thân phận thật của Thẩm Kinh Trần.
Điều này khiến hắn bất ngờ.
Kỳ thực hắn không hề cố ý giấu diếm. Ban đầu không nói ra chỉ vì thấy không cần thiết, chỉ là một cuộc gặp gỡ chóng vánh rồi sẽ chia ly, hà tất phải quá rõ về nhau?
Nhưng họ lại đi đến ngày hôm nay, ngay cả Thẩm Kinh Trần cũng không ngờ tới.
Nếu Tiên Dao có thể chấp nhận hắn là ma tu, thì việc hắn là ma quân vốn không có gì khó tiếp nhận.
——Đó là nếu Tiên Dao chỉ là nữ chính nguyên tác chết thảm rồi trùng sinh, không biết gì hơn.
Việc nàng biết trước toàn bộ cốt truyện trong thiên thư, Thẩm Kinh Trần hoàn toàn không hay biết.
Nàng chưa từng tiết lộ với ai, không để lộ dấu vết gì, hắn cũng không thể tự dưng đoán ra được.
Ánh mắt giao nhau, Thẩm Kinh Trần nhìn vào đôi mắt sáng rõ đang chăm chú dõi theo mình, thấy câu hỏi đã đi đến mức này thì cũng không cần do dự nữa.
Hắn nói thẳng: "Bởi ta chính là chủ nhân của Lục Tận Cung trong lời ngươi nói."
"Họ Thẩm, tên Kinh Trần."
Từng chữ rành rọt: "Chỉ là ma giới hôm nay không phải là ma giới ngày ấy, Lục Tận Cung đã đổi thành Trường An Cung, ta cũng không còn là ta của quá khứ."
Trước mặt Cổ Nhã và Huyền Tinh, hắn cũng không tiện nói thẳng ngay cả ma quân cũng đã đổi sang người khác.
Dù có nói ra, Tiên Dao cũng khó lòng hiểu chuyện gì xảy ra, có lẽ nàng cũng chẳng tin.
Thẩm Kinh Trần thầm nghĩ, nàng muốn nghĩ sao cũng được.
Chấp nhận hay không, muốn ở hay đi là tùy ở nàng.
Hắn chưa từng áp đặt bất cứ hạn chế nào lên nàng, nàng vốn có tự do.
Hắn vốn chẳng muốn dính líu gì đến cốt truyện, chỉ là nàng muốn ở lại nên hắn mới liều lĩnh một phen. Nếu nàng đổi ý, với hắn cũng chẳng phải chuyện xấu.
Thẩm Kinh Trần lặng lẽ đứng đó, để mặc Tiên Dao đảo mắt nhìn mình từ đầu đến chân, rồi dõi theo bóng nàng quay đi không chút do dự.
Huyền Tinh thấy Tiên Dao vô lễ bỏ đi như vậy, theo bản năng muốn quát mắng dạy dỗ một trận, nhưng may mắn được Cổ Nhã kéo lại, bịt miệng lôi hắn ra xa.
"Ừm ừm!" Huyền Tinh trợn mắt nhìn nàng ta: "Ngươi kéo ta đi làm gì?"
Cổ Nhã lạnh lùng đáp: "Cứu mạng ngươi."
Huyền Tinh cũng chẳng phải kẻ ngốc, nghe vậy dần hiểu ra, cũng phát hiện tâm trạng quân thượng có vẻ không ổn.
Hai người dần lùi ra khỏi đại điện, vừa định đi xa, bỗng bị Thẩm Kinh Trần gọi lại.
"Đi đâu? Ta còn chưa nói xong."
Cổ Nhã lập tức buông Huyền Tinh ra, cả hai cúi đầu nghe lệnh.
"Không cần để ý bọn tu giới."
Tầng kết giới trong suốt trên vòm ma giới bắt đầu xoay chuyển, bảy mươi hai chiếc đèn lưu ly trong Trường An cung chập chờn, hạt linh khí nhảy múa trên đầu ngón tay Thẩm Kinh Trần, lướt qua lớp sương hoa đọng trên bàn ngọc huyền băng.
"Chúng phá không nổi đại trận của ta, Sở Thiên Độ đích thân tới cũng vô dụng."
Thẩm Kinh Trần nói còn khá khiêm tốn, Sở Thiên Độ không chỉ vô dụng, nếu cưỡng ép công kích còn có thể tự chuốc lấy thương tổn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!