Chương 2: (Vô Đề)

Khi còn nhỏ, Kim Tiên Dao bái sư gia nhập vào Thục Sơn Kiếm Phái, trở thành đệ tử nhỏ nhất của chưởng môn Tạ Phù Tô.

Nàng sinh ra đã mang kiếm cốt, tư chất xuất chúng, tính cách khiêm tốn, hiền hòa, lương thiện và mềm mỏng. Hễ ai đến nhờ giúp đỡ, nàng đều tận tâm tận lực, chưa từng giấu nghề, cũng chưa bao giờ kiêu ngạo vì tài năng của mình.

Nàng lớn lên bên cạnh Tạ Phù Tô, cùng với đại sư huynh Lệ Vi Lan và nhị sư huynh Diệp Thanh Trừng là những thanh mai trúc mã thật sự.

Thế nhưng chẳng biết từ bao giờ, trong ấn tượng của họ, tiểu sư muội đáng yêu lương thiện ấy lại dần trở nên chướng mắt và đáng ghét.

Hình như chỉ trong vài tháng ngắn ngủi.

Nàng hết lần này đến lần khác gây họa, cũng hết lần này đến lần khác làm liên lụy đến tiểu sư muội mới nhập môn.

Bọn họ hận sắt không thành thép, trách nàng luôn không chịu nghe lời khuyên bảo, tự ý hành động, mỗi lần bị trách mắng lại cố chấp không chịu nhận sai, thực sự không bằng tiểu sư muội mới nhập môn là Bạch Tuyết Tích người luôn cư xử chu đáo mọi bề.

Bạch Tuyết Tích nhỏ hơn nàng ba tuổi, mãi đến năm vừa cập kê mới bước vào con đường tu hành, vậy mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã có xu hướng đuổi kịp Tiên Dao, được coi là một thiên tài tu luyện mới của Thục Sơn Kiếm Phái.

Họ luôn hy vọng Tiên Dao có thể học hỏi Bạch Tuyết Tích, đừng làm khó nàng ấy mọi chuyện, cũng đừng tranh giành sự sủng ái hay đối đầu với nàng ấy nữa.

Họ gần như đã quên mất rằng, tiểu sư muội từng đồng hành cùng họ sớm chiều suốt mười mấy năm qua chính là Tiên Dao.

Mãi đến khi biết người có hồn đăng đã tắt là Tiên Dao, bọn họ mới bàng hoàng nhớ lại từng chuyện trong quá khứ.

Những ký ức tưởng chừng như đã bị che mờ ấy bỗng trở nên rõ mồn một. Lệ Vi Lan là người đầu tiên không chịu nổi, hắn phun ra một ngụm máu, không nói với bất kỳ ai một lời, chỉ trong chớp mắt liền biến mất.

Hai người còn lại cũng hiểu rõ hắn đã đi đâu.

Diệp Thanh Trừng sắc mặt trắng bệch, đôi tay run rẩy đuổi theo ngay sau đó.

Mất đi hồn đăng của Tiên Dao, Tạ Phù Tô cũng không thể không đuổi theo Lệ Vi Lan.

Vốn dĩ trước đó họ còn có thể lý trí lên kế hoạch chia ra hành động, nhưng giờ phút này, tất cả đều chỉ muốn lập tức lao đến bí cảnh, làm rõ mọi chuyện rốt cuộc là thế nào.

Họ không tin Tiên Dao thực sự đã chết, họ nghĩ rằng đây lại là chiêu trò nàng dùng để tranh giành sủng ái, để thu hút sự chú ý của mọi người. Trong lòng còn nghĩ, đến được bí cảnh rồi nhất định phải phạt nàng thật nghiêm, để nàng không dám lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn nữa.

Nhưng khi họ thật sự đến được bí cảnh, lại vừa vặn chạm mặt Bạch Tuyết Tích đang dẫn theo mọi người vừa trải qua cửa tử trở về.

Bí cảnh cấp Địa vốn dĩ bình thường bỗng nhiên dị biến thành cấp Thiên, sương độc vô biên bao trùm lấy toàn bộ không gian. Những người của các tiên môn khác chết chóc thảm thiết trong đó, vậy mà Thục Sơn Kiếm Phái gần như trở về nguyên vẹn. Người dẫn đội là Bạch Tuyết Tích được chư vị trưởng lão và tiền bối các tiên tông hết lời khen ngợi.

Bạch Tuyết Tích không kiêu ngạo cũng không khiêm nhường, nàng ta đón nhận những lời tán dương ấy, sau đó chủ động bước đến trước mặt sư tôn và hai vị sư huynh, nét mặt u ám.

Nàng quỳ sụp xuống, cả người đầy chật vật.

"Thưa sư tôn, đại sư huynh, nhị sư huynh." Nàng ta cúi đầu, nhắm mắt nói, "Các người chắc đã biết chuyện của sư tỷ Tiên Dao rồi."

Nàng dập đầu, bình tĩnh nói: "Như mọi người đã biết, sư tỷ Tiên Dao đã chết trong bí cảnh, tro tàn theo gió, thi thể cũng không còn."

Tro tàn theo gió, thi th. ể cũng không còn —

Đây chính là lời tuyên phán cuối cùng dành cho Kim Tiên Dao, người từng vang danh tu giới suốt mười năm rực rỡ.

Những vị tiền bối vừa rồi còn khen ngợi Bạch Tuyết Tích lúc này đều sững sờ, ngây người nhìn nàng, muốn xem nàng còn có thể nói ra điều gì.

Phía sau nàng là đội ngũ các đệ tử trở về, người có tu vi thấp nhất cũng chỉ mới Luyện Khí, vậy mà đều còn sống. Tại sao chỉ có Kim Tiên Dao là ch. ết trong đó?

Bọn họ muốn truy hỏi cho rõ ngọn ngành, nhưng Bạch Tuyết Tích lại khiến họ thất vọng.

"Ta không muốn biện giải, ta chỉ nói về kết quả. Sư tỷ Tiên Dao ch. ết là do chính tay ta. Sư tôn và các sư huynh muốn xử phạt thế nào, ta đều tiếp nhận, tuyệt không trốn tránh."

Bạch Tuyết Tích dập đầu thật sâu, nàng ta không đứng dậy nữa mà chỉ lặng lẽ chờ hình phạt giáng xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!