Đêm khuya thanh vắng, Tiên Dao ma khí nhập tâm, kiếm cốt vẩn đục.
Nàng nằm ngửa trên chiếc giường lớn êm ái, xung quanh vắng lặng, không một bóng người.
Thẩm Kinh Trần đã đi rồi.
Chính xác mà nói là bị nàng…
Sờ một cái, liền dọa cho chạy mất dép.
Một người thanh cao lãnh ngạo như hắn, chắc chưa từng gặp loại nữ tử nào như nàng.
May mà hắn không biết nàng tỉnh táo cố ý làm vậy, ngày mai cả hai có thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Những hạt vật chất tối lạ lẫm bao bọc lấy cơ thể, Tiên Dao đắm chìm trong đó nhưng không hề bị chi phối trở nên tàn bạo sát nhân.
Trái lại, nàng vô cùng bình tĩnh, thả lỏng tự nhiên, thoải mái ung dung.
Thỉnh thoảng nàng giơ tay lên, lặng nhìn làn ma khí quanh cổ tay mình, thử điều khiển nó theo những gì Thẩm tiên sinh từng dạy.
Quá trình diễn ra suôn sẻ hoàn hảo, quả thực tốt hơn nhiều so với cưỡng ép tu luyện vô tình đạo. Chỉ một lát ngắn ngủi, kiếm cốt đã biến thành ma cốt, nàng từ trạng thái phế nhân đã tiến lên cảnh giới gần với Kim Đan tu sĩ.
Lại một lần nữa cảm nhận được sức mạnh thuộc về mình, trong lòng Tiên Dao vô cùng khoan khoái và nhẹ nhõm.
Nếu nói còn điều gì băn khoăn tiếc nuối, thì chỉ là không biết sau này còn có thể dùng kiếm được nữa không.
Cả đời chưa tìm được một thanh bản mệnh kiếm vừa ý, mỗi lần nghĩ đến nàng đều cảm thấy trống trải.
Cánh tay giơ lên dần dần đơ cứng giữa không trung, nhìn ánh lưu quang nơi đầu ngón tay, không hiểu sao tâm trí nàng lại quay về cảm giác chạm vào lúc nãy.
Cả đời này nàng chưa từng thân mật với nam tử như vậy, dù thuở nhỏ theo sư tôn, được sư tôn ôm ấp, cũng chưa bao giờ dám táo bạo "động chân động tay" như hôm nay.
Hiểu biết của nàng về cấu tạo cơ thể nam giới chỉ dừng lại ở sách vở, hôm nay mới thực sự có trải nghiệm chân thực.
Có lẽ Thẩm tiên sinh chỉ bận tâm việc bị nàng sờ vào mông, cũng không trách được nàng, hắn mặc nhiều lớp áo dày như vậy, nhưng eo lại nhỏ, nàng khó lòng không phát hiện ra vòng ba căng đầy phía dưới, tay vô thức đã chạm tới đó.
Quan trọng nhất không phải chỗ đó, Thẩm tiên sinh chắc không biết, ngoài mông ra nàng còn cảm nhận được cả… nơi quan trọng nhất đối với nam tử.
Thành thật mà nói, cảm giác đó rất kỳ diệu, nàng dựa vào lòng hắn, hắn ngồi nghiêng bên giường, đôi chân dài lực lưỡng, eo bụng thon gọn săn chắc, phần dưới eo áp sát vào nàng, có thứ gì đó nhô lên khiến nàng cảm nhận rõ ràng.
Dĩ nhiên hắn không hề có phản ứng si. nh lý nào, nhưng sự hiện diện ấy vẫn vô cùng rõ rệt.
Tiên Dao từ từ hạ tay xuống, đặt lên ngực nơi đã chỉnh tề xiêm áo. Tim đập loạn xạ, nàng vẫn có thể cảm nhận được vết sẹo mới lành nơi ngực, còn có chút cảm giác đau nhức, nhịp tim nhanh như muốn phóng ra khỏi lồng ng. ực.
Tiên Dao thở dài, nàng lật người đè mạnh lên vùng ngực.
Nóng quá.
Không biết Thẩm tiên sinh lúc rời đi đã cho nàng uống thứ gì.
Trời đất chứng giám, thứ Thẩm Kinh Trần cho Tiên Dao uống chỉ là thuốc an thần giúp ngủ ngon, để nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi, không làm chuyện quá đà, tuyệt đối không khiến người ta nóng bừng trong người như vậy.
Vấn đề bây giờ thật rắc rối, có lẽ thực sự có chỗ nào đó sai sót. Không chỉ Tiên Dao cảm thấy nóng bức, ngay cả Thẩm Kinh Trần cũng nóng.
Hắn ngồi dưới gốc hạnh, uống từng chén trà lạnh, đầu ngón tay ngưng tụ sương mù linh khí màu vàng nhạt để hạ nhiệt. Nhưng bề mặt da thì nguội lạnh, trong lồng ng. ực vẫn có luồng khí nóng không cách nào xua tan.
Huyền Tinh đứng cách đó không xa, nhìn thấy quân thượng có biểu hiện bất thường, xuất phát từ bản năng của nam nhân, hắn dũng cảm bước tới.
"Quân thượng, hay là,… ngài có cần mỹ nhân không?" Hắn nháy mắt liếc nhìn Thẩm Kinh Trần, "Chỉ cần ngài mở lời, dù là tiên nữ nào ở tu giới, thuộc hạ cũng có thể bắt về cho ngài!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!