Chuyến đi này của Thanh Chấp Tố đến Thục Sơn đã gây náo động, khiến lòng người hoang mang, cả môn phái bất an.
May mà sư tổ Sở Thiên Độ đích thân ra mặt khuyên nhủ, mời nàng đến Ngọc Tiêu Cung bàn chuyện, sau đó Thanh Chấp Tố chấp nhận rời khỏi Thục Sơn, không còn gây thêm sóng gió nào nữa.
Mọi người trong Thục Sơn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, dù gì thì nàng ta cũng là chủ mẫu của Kim gia ở Bồng Lai, là cô nhi duy nhất còn sống sót của nhà họ Thanh sau trận đại chiến tiên ma khiến cả nhà chết trận.
Bản thân nàng tu vi cao, lại có thân phận giúp nàng đứng ở thế bất bại, nếu thật sự muốn quyết chiến đến cùng với Thục Sơn, họ cũng rất khó đối phó.
Ai nấy đều tò mò không biết sư tổ rốt cuộc đã nói gì với Thanh Chấp Tố, mà khiến một người đến đầy khí thế như nàng lại chịu yên lặng rời đi. Nhưng các vị trưởng lão đã ra lệnh nghiêm cấm bàn luận chuyện này, ngay cả trong lúc riêng tư họ cũng không dám nhắc đến nữa.
Điều duy nhất có thể xác định là, sau khi Thanh Chấp Tố đến một chuyến như vậy, tiểu sư muội Bạch Tuyết Tích bị thương nặng không ra khỏi phòng, nhị sư huynh Diệp Thanh Trừng cũng đột nhiên lâm bệnh nặng, phải gác lại mọi việc, đóng cửa không tiếp khách, ngay cả tiểu sư muội cũng không thể chăm sóc.
Sư tổ sau khi Thanh Chấp Tố rời đi thì cũng lập tức bế quan, không tiếp nhận bất cứ tin tức nào từ bên ngoài.
Chưởng môn thậm chí ngày ngày ở lại trong Hồn Đăng Điện, trừ những việc tông môn thật sự khẩn cấp thì đều bị ông tạm gác sang một bên.
Đại sư huynh Lệ Vi Lan là người duy nhất còn xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng cũng chỉ là để làm yên lòng đệ tử, đi qua đi lại cho có lệ.
Tình hình kỳ lạ như vậy khiến các đệ tử, dù không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng đều cảm nhận được cơn giông bão đang kéo đến.
Dù bị thương nặng nhưng Bạch Tuyết Tích vẫn luôn để tâm đến tin tức bên ngoài, tất nhiên càng không thể không cảm nhận được điều đó.
Nàng đứng trước cửa sổ, sắc mặt tái nhợt, lặng lẽ lắng nghe Đinh Nghiên khuyên nhủ: "Tiểu sư muội, muội đừng buồn. Chưởng môn và các sư huynh có việc quan trọng phải xử lý nên mới chưa thể đến thăm muội được. Ở đây đã có ta chăm sóc, bọn họ cũng yên tâm hơn."
Bạch Tuyết Tích quay đầu lại, lặng lẽ nhìn cánh tay áo trống rỗng bên phải của Đinh Nghiên, trước khi nàng ta kịp lúng túng, nàng lại dịu dàng nói: "Cảm ơn Đinh sư tỷ. Nếu không có tỷ, muội thật sự cũng không biết phải làm sao."
Thanh Chấp Tố đã ra tay với nàng vô cùng tàn nhẫn, nếu không phải nàng có nhiều pháp bảo bên người, mạng lại lớn, thì có lẽ đã thật sự chết dưới tay bà ấy rồi.
Từ đầu đến cuối, nàng chưa bao giờ cảm thấy mình thiếu nợ ai. Nếu thật sự phải nói có thiếu nợ, thì cũng chỉ là nợ Kim Tiên Dao. Dù Kim Tiên Dao có tệ thế nào thì cũng là một mạng người, nhưng một mạng người làm sao có thể so với nhiều người? Nặng nhẹ thế nào, chẳng lẽ bọn họ thật sự không hiểu sao?
Bọn họ hiểu. Chỉ là nữ chính tồn tại thì đâu dễ bị xóa bỏ như thế. Cho nên dù nàng làm đúng đến mấy, cũng phải bị lột một tầng da.
Chuyện xảy ra hôm nay nàng chấp nhận chịu thiệt, nhưng từ nay về sau, đừng hòng ai bắt nàng phải chịu uất ức như vậy nữa.
Đám "người giấy" này… Trước kia nàng còn cảm thấy thế giới này tốt hơn hiện đại nhiều, nhưng giờ đột nhiên lại thấy có chút muốn quay về.
Bạch Tuyết Tích hít sâu một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thầm: "Nhị sư huynh cũng mấy ngày không đến rồi, Đinh sư tỷ nói huynh ấy bị bệnh, không biết giờ đã đỡ chút nào chưa? Ta muốn đi thăm huynh ấy."
Nàng vừa định bước ra ngoài thì bị Đinh Nghiên chặn lại.
"Tiểu sư muội, tốt nhất muội vẫn nên đừng ra ngoài. Mấy ngày này hãy nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng thương xong rồi hẵng tính tiếp."
Bạch Tuyết Tích khẽ động đôi mày, ánh mắt dừng lại trên vẻ mặt chần chừ, giấu giếm của Đinh Nghiên. Nàng lập tức nhận ra người trước mặt biết một số chuyện mà người khác không hay biết.
"Đinh sư tỷ, muội rất lo cho nhị sư huynh." Bạch Tuyết Tích làm ra vẻ lo lắng, sốt ruột: "Cả Thục Sơn bây giờ, người thật lòng quan tâm đến muội chỉ còn tỷ và nhị sư huynh. Một trong hai người có chuyện gì, muội đều sẽ lo lắng. Hãy để muội gặp nhị sư huynh một lần, xác nhận huynh ấy bình an thì muội mới có thể an tâm nghỉ ngơi."
Đinh Nghiên thật sự không chịu nổi dáng vẻ này của nàng, tức giận mà không thể mắng nặng: "Muội còn đi tìm huynh ấy làm gì! Trong lòng muội có bọn họ, nhưng bây giờ từng người trong bọn họ đều chỉ nghĩ đến Kim Tiên Dao! Có ai quan tâm đến sống chết của muội không?!"
"Muội bị phu nhân Kim đánh trọng thương như thế, đêm nào cũng đau đớn đến trằn trọc không ngủ được, vậy mà có ai đến thăm muội chưa?!"
Sắc mặt Bạch Tuyết Tích trầm xuống, thân thể nàng ta cứng đờ, tay siết chặt, dáng vẻ hoàn toàn luống cuống.
Đinh Nghiên nhìn quanh bốn phía, chắc chắn không có ai ở gần, mới tiến sát lại, hạ giọng nói nhỏ: "Tiểu sư muội, chưởng môn đã ra lệnh bằng Kim Giám, cấm tất cả mọi người nhắc đến chuyện hôm đó. Tỷ vốn không nên nói nhiều, nhưng thật sự không nhìn nổi dáng vẻ hiện tại của muội."
"Hôm đó tỷ đứng khá gần bọn họ, lúc muội ngất xỉu, tỷ ôm lấy muội, và đã nghe thấy những gì sư tổ nói với Kim phu nhân…"
Đinh Nghiên cẩn thận ghé sát vào tai Bạch Tuyết Tích, nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ, khiến đồng tử của Bạch Tuyết Tích co rút lại ngay lập tức, móng tay lập tức siết chặt vào khung cửa gỗ.
Ma giới, Trường An Cung. Tiên Dao đã thay một bộ y phục khác, vẫn là chất vải tuyết sa mềm mại nhất được dệt từ tơ giao long, từng tấc vải đều đáng giá ngàn vàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!