Tiên Dao khao khát sức mạnh, nàng chưa từng phủ nhận điều này.
Từ khi bái nhập Thục Sơn, nàng đã lập chí trở thành thiên hạ đệ nhất. Muốn như Khai Sơn Tổ Sư, sáng tạo ra kiếm pháp mang tên mình, để hậu thế dù sau khi nàng phi thăng vẫn được hưởng sự bảo hộ và phúc trạch.
Sư tôn cùng các sư huynh, thậm chí toàn bộ Thục Sơn kiếm phái, không ai không biết chí hướng ngút trời của nàng.
Trước khi Bạch Tuyết Tích xuất hiện, trong miệng mọi người nàng là người có hoài bão, có lý tưởng.
Sau khi Bạch Tuyết Tích xuất hiện, thái độ coi thường danh lợi mà đối phương biểu hiện khắp nơi đã tạo thành tương phản rõ rệt với Tiên Dao, khiến mọi nỗ lực của nàng bỗng trở thành ham công danh lợi lộc. Dần dà, mọi người bắt đầu chỉ trích nàng quá mưu cầu danh lợi, sớm muộn cũng tẩu hỏa nhập ma.
Bạch Tuyết Tích luôn có thể dễ dàng giành lấy thứ Tiên Dao trải qua chín chết một sống mới có được. Trong mắt mọi người, đó là thiên đạo cũng không công nhận cách tu luyện "quá mục đích" của Tiên Dao, vạn vật đều ưu ái Bạch Tuyết Tích người luôn thuận theo tự nhiên hơn.
Vậy là từ sư tôn đến sư huynh, thậm chí cả sư tổ, tất cả đều bắt đầu khuyên Tiên Dao nên kiềm chế bản thân, ép nàng phải học theo cách sống của Bạch Tuyết Tích, đừng đợi đến lúc tẩu hỏa nhập ma mới hối hận.
Tiên Dao tranh cãi với từng người một, cuối cùng không thể nhịn được nữa đã chất vấn Sở Thiên Độ, nếu nàng thực sự học theo Bạch Tuyết Tích, trở nên giống hệt đối phương, vậy nàng còn là chính mình nữa không?
Lúc ấy Tiên Dao chưa biết mình chỉ là nhân vật trong kịch bản, cũng chìm vào trong mớ nghi ngờ bản thân, phải chăng nàng thực sự quá kém cỏi, trước đây mọi người chưa thấy ai tốt hơn nên mới coi nàng như ngọc quý, khi gặp được người khác liền vứt bỏ nàng như giày rách?
Nhưng sự quan tâm dễ dàng thay đổi như vậy có phải là chân thành?
Nếu thực lòng thì sao có thể dễ dàng đổi thay?
Đóa sen thủy ngọc trên tóc cạn kiệt linh lực, tan biến vào hư không. Tiên Dao rơi xuống từ không trung, kinh mạch lại trở về trạng thái khô cạn.
Trong ký ức, những lời trách móc và ánh mắt kỳ thị của mọi người vẫn còn nguyên đó, toàn thân nàng run rẩy, chân tay co quắp, trong lòng nghĩ thà rơi xuống hồ còn hơn, nước lạnh ít nhất có thể khiến nàng tỉnh táo lại, không còn chìm đắm trong hồi ức.
Nhưng làn nước lạnh tưởng tượng đã không đến. Một vòng tay ấm áp khô ráo ôm chặt lấy nàng. Tiên Dao ngẩng mắt nhìn người đỡ lấy mình, khắc sâu vào tâm khảm khuôn mặt tuấn mỹ hơn cả ngân hà của Thẩm Kinh Trần dưới ánh trăng.
Nàng muốn nói điều gì đó, nhưng không biết phải diễn đạt thế nào. Cuối cùng, người lên tiếng lại là Thẩm Kinh Trần.
"Ta đã nói từ trước, ngươi không hợp với vô tình đạo."
Hắn hơi nhíu mày, ôm nàng đáp xuống bờ sông vắng vẻ, vung tay ra hiệu cho ma tộc lui hết. Với vẻ mặt nghiêm túc, hắn dùng lưu ảnh thạch chiếu lại toàn bộ màn biểu diễn vừa rồi của nàng.
"Nửa đầu ngươi làm rất tốt, từ lý thuyết đến thực hành không sai sót gì. Nhưng nửa sau ngươi bắt đầu dao động, tam hồn thất phách đều loạn xạ, chứng tỏ ngươi không cách nào thực sự đoạn tuyệt tình cảm."
Thẩm Kinh Trần thẳng thắn chỉ ra khuyết điểm của nàng. Tiên Dao toàn thân cứng đờ, lòng tràn ngập hổ thẹn.
Môi nàng run run: "Tiên sinh nói đúng, ta không làm được, là ta quá không biết tự lượng sức mình rồi."
Tiên Dao cúi mắt, trên hàng mi dài không biết là nước mắt hay sương đêm đọng lại rồi theo nhịp chớp mi rơi xuống từng giọt.
Thẩm Kinh Trần nhìn thấy cảnh tượng ấy, lòng dạ bỗng bồn chồn khó tả, tâm thần hoảng loạn.
Một lúc lâu sau, hắn khẽ nói: "Đây không phải lỗi của ngươi, cũng không phải do ngươi không biết tự lượng sức."
Nàng là Kim Tiên Dao mà. Ai trải qua hoàn cảnh như nàng rồi có thể thực sự dứt bỏ tình cảm?
Tình cảm có nhiều loại, hận và oán cũng là một trong số đó. Dù nàng không còn yêu, nhưng nhất định vẫn còn hận.
Đặt mình vào hoàn cảnh ấy, ngay cả Thẩm Kinh Trần cũng không dám chắc mình có thể không hận.
Hắn tháo chiếc ngọc bội không bao giờ rời thân từ eo áo, tiến lại gần đeo vào thắt lưng nàng. Khi ngẩng lên, hắn gặp ánh mắt sững sờ lấp lánh nước mắt của nàng. Dù vẫn là khuôn mặt đầy sẹo ấy, hắn vẫn nhìn thấy vẻ kiên cường và xinh đẹp độc nhất vô nhị của nàng.
"Đeo nó vào, ngươi có thể tới đây bất cứ lúc nào. Phòng thí nghiệm không phòng bị với ngươi. Ta biết ngươi không dễ dàng từ bỏ vô tình đạo, ngươi có thể thử nhiều lần, khi ta bận ngươi vẫn có thể tự mình tới."
Đeo xong ngọc bội, nhận ra mình có lẽ lại hơi đường đột, để tránh việc Tiên Dao lại bỏ chạy, Thẩm Kinh Trần lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với nàng.
Hành động này khiến Tiên Dao bất chợt nhớ lại tất cả những lần hắn tránh né gần gũi hôm nay, toàn thân lập tức cứng đờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!