Hôn nhân của Tần Khả và Hoắc Tuấn yên ổn bước qua tám năm thử thách, nhưng con cái thì mãi vẫn chưa thấy bóng. Hoắc Thịnh Phong quanh năm vân du nước ngoài cũng phải sốt ruột gọi điện về hỏi thăm động tĩnh, nhưng lại bị một câu "muốn sinh thì tự đi mà sinh" của thằng con trai chặn họng.
Đối với chuyện này, thái độ của Hoắc Tuấn vô cùng kiên quyết. Tất cả những người có tiếng nói trong Hoắc gia, kể cả Hoắc Cảnh Ngôn đều lên tiếng khuyên giải, nhưng không một ai lay động được Hoắc Tuấn. Từng thùng Durex vẫn đều đặn được chuyển tới Hoắc gia.
Tần Khả không tỏ thái độ gì đối với chuyện này. Đối với cô, sinh con đẻ cái không phải giai đoạn bắt buộc trải qua trong đời người. Trên thực tế, Tần Khả cũng cảm thấy, đứng ở góc độ vĩ mô mà nói, một cá thể vi mô không phải cứ nhất thiết phải làm một việc gì mới được gọi là có cuộc sống hoàn mỹ.
Vì thế Hoắc Tuấn không muốn, cô cũng nghe theo. Nhưng cô cũng uyển chuyển nhắc nhở hắn rằng, dụng cụ tránh thai không thể đảm bảo hiệu quả 100%, cô có thể tiêm hoặc uống thêm thuốc tránh thai để hỗ trợ, mỗi lần nhắc đến chuyện này, Hoắc Tuấn đều đè cô xuống giường hôn đến không còn sức nói chuyện: "Thứ kia không tốt cho cơ thể, em không được dùng." Lần nào hắn cũng nói như vậy.
Qua thời gian dài, quả thực không xảy ra sai sót, Tần Khả cũng không nhắc lại nữa.
Đến khi Hoắc Tuấn qua ba mươi tuổi mà vẫn chưa có con nỗi dõi, trong giới bắt đầu truyền nhau lời đồn thổi.
Có người nói vị phu nhân nhà họ Hoắc là nhân tài hàng đầu về khoa học kỹ thuật tiên tiến, từng ngoài ý muốn bị thương trong một dự án nghiên cứu, ảnh hưởng đến chức năng sinh sản. Hơn nữa sau sự kiện nào đó, cái danh gia chủ hiện tại nhà họ Hoắc yêu vợ thành cuồng đã truyền khắp giới thượng lưu, vì vợ mà chấp nhận không con cũng chẳng phải chuyện gì đáng kinh ngạc.
Tần Khả nghe người hầu trong nhà tức giận bất bình nói đến tin đồn kia thì chỉ cười cười cho qua, cũng lười quản, nhưng Hoắc Tuấn thì không làm được. Bất cứ chuyện gì liên quan đến Tần Khả cũng có thể khiến hắn phát điên. Ngẫu nhiên trong một lần yến tiệc nghe có người khua môi múa mép, tiểu Hoắc gia thân thể tôn quý mặc kệ hết mặt mũi địa vị, xắn tay đập cho kẻ đó một trận ngay tại chỗ, chẳng khác gì lưu manh.
Đánh xong, hắn vừa lau vết máu bên khóe môi, vừa cười lạnh hung hăng nói:
"Là tao không muốn, không phải cô ấy không thể. Mong ngóng con tao làm gì? Đẻ cái thứ tai hại ấy ra để tranh sủng với tao hay là làm bố các người?"
Có lẽ bị chấn động bởi lời nói không chút khí chất danh môn kia, câu nói "làm bố các người" trong một đêm đã lưu truyền khắp giới.
Tối đó, Hoắc tổng hơn ba mươi tuổi mặt mày ủ uê suốt đêm quỳ ván giặt đồ ngoài cửa phòng ngủ.
Có điều trải qua trận bạo phát ấy, cách nhìn của mọi người về chuyện này đã hoàn toàn thay đổi. Nếu đổi lại là người khác nói ra câu này, hiệu quả tất sẽ kinh người, thậm chí là khiến cho người ta khiếp sợ, nhưng nếu từ miệng Hoắc đại thiếu gia nói ra, mọi người đã quá quen rồi.
Đều là những người trải đời, ai mà không biết Hoắc đại thiếu gia vì muốn lừa cô vợ "bỏ trốn" ra nước ngoài một năm rưỡi trở về mà bồi dưỡng hẳn một đoàn đội từ paparazi, nhiếp ảnh, người mẫu hợp tác tạo tin đồn, cho tới chỉnh ảnh, soạn tiêu đề báo, đăng tin,v...v... Sau đó còn vì cho vợ một cái chính danh mà trong buổi tiệc tổ chức tại Hoắc gia, hắn chấp nhận ăn một cái tát, bóp nát ly rượu, hèn mọn gục xuống bên chân vợ?
Một kẻ điên từ đầu tới đuôi như vậy, có làm ra chuyện gì bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái.
Nhưng sự thật đã chứng minh, xác suất khoa học là thứ không thể xem thường, cho dù khả năng chỉ có 1%.
Hôn nhân bước vào năm thứ chín, 1% ấy không hề báo trước mà ập tới.
Năm đó cùng vào thời điểm Tần Khả chuẩn bị được thăng chức, cuối năm bận như con quay, cả ngày cô phải vùi đầu vào đống luận văn, cho nên khi cơ thể xuất hiện tình trạng mệt mỏi, cô chỉ cho là do mình làm việc quá sức.
Cho đến khi cô phát hiện mình bắt đầu có hiện tượng buồn nôn.
Tần Khả không phải người không có trách nhiệm với bản thân, dù công việc bận rộn, cô vẫn đảm bảo ít nhất ăn đủ ba bữa một ngày để không ảnh hưởng đến dạ dày, vì thế không thể có chuyện mới một tháng ngắn ngủi dạ dày đã sinh bệnh.
Nghĩ vậy, cô bèn lấy di động xem lịch, tính thời gian đến kỳ của mình.
——
Đã chậm hơn một tuần.
"..."
Tần Khả đứng dậy, chống tay lên thành bồn rửa mặt thiết kế tinh xảo, nhìn người phụ nữ trong tấm gương đối diện, giọt nước lăn trên khuôn mặt thanh tú.
Mệt mỏi, buồn nôn, kinh nguyệt chậm...
Mỗi dấu hiệu tựa hồ không có vấn đề gì, nhưng khi đặt chung một chỗ thì thật sự không bình thường.
Tần Khả thở dài, cảm thấy có chút đau đầu.
Có điều cô không hốt hoảng, chỉ gọi điện kêu quản gia mới trong nhà sắp xếp một buổi kiểm tra sức khỏe. Hoắc Cảnh Ngôn đã bị Hoắc Tuấn điều qua thị trường nước ngoài, đến giờ Tần Khả vẫn không hiểu rốt cuộc trong vụ này về công về tư yếu tố nào nhiều hơn.
Mặc dù không báo trước với quản gia, nhưng sau khi đội bác sĩ tư gia tới, kết quả của cuộc kiểm tra này rất nhanh đã có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!