Chương 90: (Vô Đề)

Nhờ một năm rưỡi học bồi dưỡng tại nước ngoài, Tần Khả thuận lợi thông qua phỏng vấn của đại học A, được giữ lại trường công tác.

Đối với giảng viên mới nhậm chức, đại học A quy định hai năm đầu chỉ được giữ chức vụ trợ giảng. Vì thế trừ hai tháng huấn luyện đầu tiên ra, thời gian còn lại Tần Khả chỉ làm công tác trợ giảng tương đối nhẹ nhàng, có thể gọi là nhàn nhã.

Điều duy nhất khiến cô phiền lòng chính là...

Buổi chiều, trước tiết học đầu tiên bắt đầu, Tần Khả đẩy cửa phòng làm việc.

Đây là phòng làm việc dành cho trợ giảng khoa Vật lý, bàn làm việc của Tần Khả nằm đối diện với cửa.

Cô vừa đẩy cửa vào, còn chưa kịp ngẩng đầu đã ngửi thấy hương hoa..... Mùi hoa rất quen thuộc.

Tần Khả nhíu mày, ngước mắt nhìn lên bàn của mình.

Không ngoài dự đoán, một bó hoa với hai mươi mấy đóa hoa lớn đặt trên bàn, hơn phân nửa khoảng trống trên bàn bị nó chiếm mất.

"Ôi, hoa tiên tử của chúng ta cuối cùng cũng tới. Mau nhìn xem, lại là người ái mộ nào của cậu đưa tới kìa?"

Trong phòng có người trêu đùa.

Tần Khả thì không sao cười nổi.

Tần Khả nhíu mày đi tới trước bàn, cầm tấm thiệp trên bó hoa, lật lên xem.

[Kính tặng cô Tần Khả kính mến]

Lại nhìn những bông hồng tươi mơn mởn.

Tần Khả: "..."

Cô siết chặt nắm đấm, tự nhủ với chính mình, đạo đức của người làm thầy không cho phép cô mắng người.

Đối diện bàn Tần Khả là giảng viên cùng vào đợt năm nay với cô, người nọ vừa trêu đùa vừa đi tới bên cạnh Tần Khả.

"Mấy sinh viên của cậu bắt nạt cậu vì cậu không đủ nghiêm đấy, cứ vài ngày một bó lớn, đúng là hỗn quá."

"Nè, Tiểu Trịnh, cậu nói thế hình như không đúng đâu?"

Bàn nghiêng phía đối diện lối đi, một trợ giảng nam kê tay sau gáy dựa người lên chiếc ghế trước bàn máy tính, trên mặt mang vẻ bỡn cợt. Người lúc trước dùng danh hiệu "hoa tiên tử" trêu chọc Tần Khả cũng là anh ta.

"Tôi thấy có nghiêm hay không nghiêm cũng chẳng liên quan đâu, rõ ràng là do trị số hấp dẫn của cô giáo Tiểu Tần quá cao. Không tin cậu nhìn xem, văn phòng chúng ta người nghiêm với không nghiêm mỗi bên chiếm một nửa, nhưng trừ cô Tiểu Tần ra, tôi có thấy ai nhận được bó hoa lớn như vậy đâu?"

"..."

Nghe vậy Tần Khả không khỏi nhíu mày, quét mắt nhìn anh ta.

Mặc kệ là cố ý hay vô ý thì lời này của anh ta cũng khiến Tần Khả đắc tội với hầu hết người trong văn phòng.

Thế nhưng phòng làm việc là nơi luôn có một hai cái miệng quá quắt, Tần Khả quản không được, cũng khinh không thèm quản.

Cô dọn bó hoa đi, cười nói với giảng viên nữ bên cạnh.

"Cô Trịnh, không sao, tôi sẽ xử lý."

"Cậu định xử lý thế nào?" Cô giảng viên kia lo lắng hỏi, "Hơn nữa tôi nghe nói, hình như thầy Tống đứng lớp của cậu tuần này phải ra nước ngoài tham gia hội thảo nghiên cứu quốc tế à? Vậy chẳng phải một mình cậu... có cần tôi giúp không?"

"Không cần đâu." Tần Khả lắc đầu. Ngừng một lát, cô rũ mắt, thu dọn sách vở trên bàn, "Lúc trước đúng là tôi đã quá dung túng các em ấy, sau này không mềm lòng nữa là được."

"Ừ, vậy thì thôi, nhưng có khó khăn gì cậu nhất định phải cho tôi biết đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!