Chương 9: (Vô Đề)

Đèn còn chưa sáng, âm nhạc đã nổi lên trước.

Tiết tấu của khúc《Croatian rhapsody》ngay từ những nốt đầu tiên đã đánh trúng tất cả các học sinh, mọi người theo bản năng nín thở, sân tập luyện vốn hơi ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh không một tiếng động.

Một chùm sáng rọi xuống, chiếu lên trung tâm sân khấu.

Một cô gái nhỏ nhắn mảnh dẻ mặc váy biểu diễn màu trắng nằm rạp trên sàn sân khấu. Theo tiếng nhạc cất vang, ngón tay tác động cổ tay, cổ tay tác động cánh tay, cánh tay tác động lên thân thể, vòng eo chầm chậm lắc lư đứng dậy...

Khi thân người cô theo động tác múa mềm dẻo dần dựng thẳng, tiếng đàn dương cầm cũng bất ngờ vang lên, hùng hồn mà da diết, tựa hồ như khói thuốc súng ngập tràn, bầu trời âm u, màn mưa giăng kín, vạn vật bị nuốt gọn... chỉ còn duy nhất làn váy trắng tinh, tựa như một đóa hoa trắng nhỏ yếu ớt vô danh giữa lửa đạn chiến tranh loạn lạc, chậm rãi nở rộ dưới lớp bụi đất tàn dư của khói đạn và khe đá nứt...

Khoan thai trầm thấp qua đi, tiết tấu thanh thoát mạnh mẽ bất chợt nổi lên, thiếu nữ váy trắng ở trung tâm sân khấu cũng bắt đầu cất điệu múa, đôi chân thon dài dựng thẳng, mũi chân chạm nhẹ trên mặt đất, làn váy trắng theo động tác xoay người mà gợn sóng, như một cây dù trắng tinh xoay tròn, động tác nhanh như bay, chuẩn xác tinh tế giẫm lên mỗi nhịp đàn, làn váy lay động trên không trung như lưu lại tàn ảnh khiến lòng người mê loạn.

Thiếu nữ đang nhảy múa ngẩng cao cằm, ánh mắt lạnh lùng xinh đẹp mà cao quý, tựa như ẩn chứa không cam tâm cùng giãy giụa, điệu múa của cô đẹp đến mê người, hòa cùng nhịp đàn xúc động đến ngây ngất, phẫn nộ cùng giãy giụa trong tiếng đàn, tiết tấu trào dâng phát tiết, tất cả đều được cô gái mảnh mai yếu đuối chuyển hóa thể hiện một cách nhẹ nhàng lưu loát.

Tiếng đàn ngày càng nhanh mạnh dồn dập, nhịp chân của người biểu diễn cũng càng lúc càng nhanh, nỗi niềm tuyệt vọng bi thương từ dáng  múa của cô bao trùm lên cả sân khấu và ánh đèn, tựa như khói lửa chiến tranh đốt cháy mọi thứ trong tầm mắt, một tia hy vọng không cam lòng nhất của sinh mệnh từ trong tuyệt vọng dựng dục, như ca như khóc, trong cái bi tráng hết sức ưu nhã, một tia nhiệt huyết cuối cùng cô cố sức dùng toàn lực nắm lấy——

Đến điểm cao trào nhất, tiếng đàn đột nhiên im bặt.

Mà ngay khoảng khắc đó, bóng dáng yếu đuối kia tựa như cũng bị thứ gì đánh trúng, lập tức ngừng lại giữa không trung.

Qua vài giây, tiếng đàn chậm rãi êm dịu lại cất lên.

Thiếu nữ đứng giữa sân khấu lồng ngực phập phồng kịch liệt, sau đó với một tư thái tuyệt mỹ mà tuyệt vọng, chầm chậm vô lực ngã trên mặt đất.

Giống như một tia sinh mệnh cuối cùng đã mất đi.

Ánh đèn tối đi, âm nhạc dừng hẳn.

Hết thảy quay trở lại yên tĩnh.

"..."

Sân tập huấn mấy nghìn người ước chừng chìm trong mười giây tĩnh lặng.

Mười giây qua đi, tiếng vỗ tay sấm dậy như làn sóng điên cuồng bất ngờ trào dâng, lan tràn khắp sân tập.

Cùng lúc đó.

Sau phía cánh gà.

Tần Yên choáng váng, không dám tin nhìn chằm chằm về phía khán đài, ánh mắt như muốn đâm thủng tầng tầng lớp màn che dày nặng. Cô không thể tin nổi, tiếng vỗ tay gần như muốn điên cuồng của toàn trường, làm sao có thể là dành cho Tần Khả?

Rõ ràng vũ đạo của nó kém xa cô!

Chẳng lẽ...

Ánh mắt Tần Yên căng thẳng, đầu ngón tay cũng bất chợt nắm chặt. Đúng, nhất định là vì Hoắc Tuấn, tràng vỗ tay này là dành cho Hoắc Tuấn, khúc《Croatian rhapsody》cô đã từng nghe rất nhiều người chơi, nhưng ngoại trừ bản gốc, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác như bị đánh trúng linh hồn, da gà da vịt cũng nổi cả lên.

Nhất định là vì Hoắc Tuấn...

"Tần Yên!"

Một giọng nói kích động bất chợt kéo ý thức Tần Yên trở về, cô vội vàng sực tỉnh, vừa ngẩng đầu đã thấy trưởng ban văn nghệ kích động chạy tới.

"Tần Khả đúng là bảo bối! Sao em không sớm đề cử em ấy hơn! Nếu biết trước em ấy có thực lực như vậy, phần múa dẫn đầu của tiết mục trước cũng nên để cho em ấy mới đúng!"

"...!"

Tần Yên cứng ngắc cả người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!