Vài chục giây qua đi, những người khác mới hoàn hồn.
Nhóm người hầu Hoắc gia hốt hoảng, có người vội vã chạy đi lấy hòm cứu thương tới, song lại nơm nớp lo sợ đứng một bên, không dám tiến lên.
——
Mặt mũi Hoắc Tuấn lúc này đanh lại khiến người ta sợ hãi, bọn họ rất sợ đại thiếu gia nhà mình, thời điểm đặc thù như lúc này lại càng không dám thở mạnh.
Quản lý nhóm người hầu sống tại Hoắc gia đã nhiều năm, năm nay đã ngoài năm mươi, nghe thấy tin tức cũng vội vàng chạy tới phòng tổ chức tiệc. Ông đón lấy hộp cứu thương từ tay người hầu mới tới chưa được hai năm, sau đó dè dặt tiến lại gần hai người, nhìn bàn tay thấm đầy máu tươi của Hoắc Tuấn, lông mày gắt gao nhíu chặt.
Ông do dự nhìn thoáng qua Hoắc Tuấn, sau đó nhẹ giọng, bất đắc dĩ đến cực điểm mà quay sang nói với Tần Khả:
"Phu nhân à, cô nhượng bộ thiếu gia Trọng Lâu đi."
Người khác đã lên tiếng khuyên can, Tần Khả cũng chuẩn bị nhượng bộ.
Làm to chuyện trước mặt bao nhiêu khách khứa thế này vốn cũng không phải ý định của cô, giờ lại gần như ép buộc mà bị ép đi tới nước này.
Ngay từ đầu cô không nên lên đây theo lời Hoắc Tuấn, cô phải biết rằng bản thân không thể so đọ với hắn về độ điên... điên tới mức ngay cả mạng sống cũng không cần.
Tần Khả thở dài, rũ mắt.
"Chuyện này để sau hãy nói, anh xử lý vết thương trước đi đã."
Đáng tiếc người trước mặt cô đây, không phải người biết cái gì gọi là "một vừa hai phải".
Nghe Tần Khả nói xong, Hoắc Tuấn bật cười. Bàn tay hắn đặt sau cổ cô, mới đầu không hề gồng lên thô bạo, lúc này lại dấn cô sát lại gần hắn.
Khoảng cách giữa hai người vốn đã chẳng có bao nhiêu, hiện tại hô hấp nóng rực của đối phương gần trong gang tấc.
"Để sau hãy nói?... Em quyết tâm muốn ly hôn với anh sao?"
Tần Khả không có thói quen làm cử chỉ thân mật trước mặt bao nhiêu người, huống hồ sau lưng còn có không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm. Cô khẽ nhíu mày giãy ra:
"Anh..."
Cô vừa mở miệng, ánh mắt người đối diện tối sầm lại, hắn cúi xuống hôn lên môi cô.
Như sợ cô chạy mất, ngay cả những mảnh thủy tinh đang đâm trong tay hắn cũng không màng tới, cánh tay hắn giữ lấy eo cô, hoàn toàn giữ chặt cô trong ngực.
Hoắc Tuấn mặc kệ những người khác nghĩ thế nào.
Ngay cả khi khách khứa xung quanh bắt đầu nổi lên tiếng xì xào bán tán, hắn vẫn không thèm quan tâm, một mực cúi đầu hôn người trong lòng. Xâm chiếm, cướp đoạt, những cảm xúc tích tụ suốt mười tám tháng qua, giây phút này đã không còn nén lại được nữa mà phá ngục xông ra ngoài.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của bao nhiêu người, dây thần kinh xấu hổ của Tần Khả bị mài mòn đến tận cùng.
Không nhịn được nữa, cô mạnh mẽ giãy thoát.
Cho đến khi một tiếng "bốp" giòn tan vang lên.
Cả phòng tiệc một lần nữa chìm trong im lặng.
Chính Tần Khả cũng sững người. Lòng bàn tay nóng rát, cùng dấu hằn dần đỏ trên da mặt trắng bóc của người đối diện, tất cả đều chứng minh cho hành vi "bạo hành" vừa rồi của cô.
——
Trước mặt bao nhiêu người đánh Hoắc Tuấn một bạt tai, cho dù chỉ là vô tình gây ra trong lúc giãy giụa, Tần Khả cũng không khỏi thầm mắng bản thân một tiếng.
Những người khác càng kinh hãi muốn chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!