Chương 88: (Vô Đề)

"Oa, Hoắc gia rộng quá đi mất?"

Kiểu Hiểu Vân lái chiếc xe nhỏ của mình, vừa cẩn thận giữ vô lăng lái chậm tốc độ, vừa ngó quanh ngó quất hai bên đường.

"Sang chảnh thật... biệt thự tư gia mà cứ như cái rừng mưa nhiệt đới. Tớ lớn bằng này tuổi đầu, giờ mới được thấy cái gọi "phi ngựa trong nhà" trong truyền thuyết đấy."

Tần Khả ngồi trên ghế phó lái, dở khóc dở cười.

"Cậu lái xe với tốc độ này, chi bằng dứt khoát dừng lại đi, tớ dẫn cậu đi thăm quan?"

"Hả? Vậy không hay lắm đâu?"

Kiều Hiểu Vân vô thức tiếp lời, nói xong mới sực hiểu ra là Tần Khả chỉ đang trêu mình thôi, cô ngượng ngùng: "Ôi chao tớ lần đầu thấy mà. Hơn nữa Khả Khả, ngày trước cậu với Hoắc Trọng Lâu kết hôn cũng không tổ chức một hôn lễ chính thức, nếu không khẳng định tớ đã được tới sớm trước vài năm rồi, đúng không?"

Tần Khả nhoẻn miệng cười, "Bây giờ tới chẳng phải cũng không muộn sao?"

"Kết hôn với gần ly hôn có thể giống..."

Kiều Hiểu Vân nhanh miệng, đại não không kịp ngăn cản, lời đã buột khỏi miệng, cô im bặt, giơ tay đánh bốp lên miệng mình một cái..

"Khụ, tớ nói giỡn thôi."

Tần Khả cười nhìn cô, "Sao vậy? Không phải cậu bảo sẽ chiến đấu với tớ tới cùng sao? Sao giờ lại không nói nữa?"

Kiều Hiểu Vân bĩu môi: "Thì vốn dĩ... tớ rất là có tự tin. Nhưng trên đường tới đây tớ đã nghĩ, với thế lực của nhà họ Hoắc, nếu Hoắc Trọng Lâu mà muốn ly hôn với cậu thì đã chẳng kéo dài tới bây giờ, vậy nên anh ta..."

Kiều Hiểu Vân oán giận vỗ vô lăng, thở phì phò lẩm bẩm: "Tớ thấy anh ta rõ ràng đang ôm suy nghĩ "hồng kỳ trong nhà không đổ, bên ngoài cờ màu tung bay", nếu là thế thật, anh ta không chấp nhận ly hôn với cậu... vậy, vậy phải làm sao?"

Tần Khả khẽ cười.

"Chuyện mà tớ muốn làm, không ai ngăn cản được."

Kiều Hiểu Vân bị một câu nói nhẹ bẫng này chấn động, mãi nửa ngày mới tìm về giọng nói của mình, dựng ngón cái:

"Ngầu."

"Lái xe cho tử tế đi."

"Ừ." Kiều Hiểu Vân quay lại. Trong xe yên tĩnh hồi lâu, chiếc xe vòng qua một đoạn rẽ, sau đó chầm chậm dừng lại trước tòa nhà chính. Nhìn quần thể kiến trúc nguy nga trước mặt, Kiều Hiểu Vân nuốt nước miếng, "Khụ, lỡ như, tớ nói là lỡ như nha... lỡ như Hoắc Trọng Lâu cứng rắn giữ cậu lại, ừm, bảo vệ vệ sĩ của Hoắc gia, chắc không ít đâu nhỉ?"

Tần Khả tháo dây an toàn, tiện tay vỗ vỗ lên ghế xe, cười nói: "Không phải còn con xe này của cậu sao? Cùng lắm thì cậu dẫn tớ chạy?"

"Hả??"

Kiều Hiểu Vân còn chưa hết kinh ngạc, Tần Khả đã mở cửa bên hông mà xuống xe.

Kiều Hiểu Vân vội vã tắt máy, rút chìa khóa xe, định xuống xe đuổi theo, chỉ là cửa xe vừa mở đã thấy một người mặc lễ phục đứng bên ngoài.

"Kiều tiểu thư, chìa khóa đưa cho tôi, tôi giúp cô lái xe vào bãi đậu."

"À, vâng."

Kiều Hiểu Vân ngây ngốc đưa chìa khóa xe cho người ta.

Mãi đến khi nhìn theo bóng xe mình đi mất, Kiều Hiểu Vân mới sực tỉnh.

"AA! Khả Khả! Công cụ bỏ trốn của chúng ta bị tịch thu rồi!"

"..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!