Chương 8: (Vô Đề)

"Tôi chỉ muốn cô ấy."

Hoắc Tuấn vừa nói khỏi miệng, những học sinh khác đều choáng váng.

Chỉ có hai người phản ứng khác: Tần Khả khẽ nhíu mày, quay lại nhìn Hoắc Tuấn, mà phía sau cô cách đó không xa, vẻ mặt Tần Yên trong nháy mắt cũng trở nên khó coi.

Tần Yên đứng tại chỗ một lúc, vẫn không cách nào đè nén nội tâm không cam lòng. Cô ta trưng ra nụ cười có chút cứng ngắc, vội vàng bước tới xen vào giữa ba người.

"Trưởng ban, chuyện này giao cho em xử lý đi."

"Nhưng..."

"Dù sao vẫn đề cũng do nhóm nhảy bọn em mà ra, Tần Khả là em gái em, học trưởng Hoắc Tuấn..." Cô hơi đè thấp giọng, nở nụ cười ôn hòa với trưởng ban, "Em với anh Hoắc Tuấn cũng có quen biết."

"..."

Trưởng ban văn nghệ cũng là học sinh lớp 12, những tin đồn về Hoắc Tuấn có thể nói cậu ta đã nghe suốt hai năm ròng, chỉ ước gì được ném văng củ khoai nóng bỏng tay này đi.

Vì thế nghe Tần Yên chủ động đưa tay đón, cậu ta không do dự lâu đã gật đầu đồng ý.

"Được, vậy giao cho em." Trước khi xoay người đi, cậu ta còn cố ý nhỏ giọng dặn dò, "Cố gắng thuận theo ý Hoắc Tuấn, đừng chọc tức cậu ta kẻo lại to chuyện."

Tần Yên thầm cắn răng, trên mặt vẫn là nụ cười bất biến.

"Em biết rồi, trưởng ban."

Trưởng ban văn nghệ vừa đi, Tần Yên điều chỉnh lại nụ cười trên mặt, quay người lại.

Cô bước tới khoảng trống giữa Hoắc Tuấn và Tần Khả.

"Anh Tuấn, Hứa Trung Khải là người cùng hợp tác với Tiểu Khả, là người ban em đã chọn trước đó, anh xem có thể phá lệ một lần được không?"

Tần Khả không nói gì.

Cô biết Tần Yên đang nghĩ gì, chỉ là cô thật sự cũng không muốn cùng hợp tác với kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể phát điên như Hoắc Tuấn, cho nên lúc này mới đứng ngoài cuộc.

Hoắc Tuấn nghe vậy, cười nhạt một tiếng. Hắn lạnh nhạt liếc nhìn Tần Yên.

"Cô tên gì?"

"..."

Sắc mặt Tần Yên tái đi, vô thức quét mắt nhìn xung quanh.

——

Khi nãy trước khi chạy đi nhờ Hoắc Tuấn giúp đỡ, cô còn nói với những thành viên trong ban rằng mình với Hoắc Tuấn quen nhau, nếu để bọn họ nghe thấy lời này của hắn...

May mà đám đông đã sớm tản đi.

Tần Yên thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cảm thấy nhục nhã cắn cắn góc môi, nhưng vẫn mỉm cười với Hoắc Tuấn:

"Anh Tuấn quên rồi? Em là Tần Yên, phó trưởng ban văn nghệ."

Ánh mắt Hoắc Tuấn lạnh lẽo như băng.

"Vậy tôi nói tôi chỉ muốn cô ấy, cô nghe không hiểu tiếng người à?"

"..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!