Chương 7: (Vô Đề)

Điều kiện vật chất của khu huấn luyện quân sự rất đầy đủ, ba khối mỗi khối có riêng một khu, mỗi lớp lại chiếm hai cái kí túc xá to đùng.

Mà đợt học quân sự tháng của trung học Càn Đức nhiều năm đã thành truyền thống, cũng tự lập ra quy định bất thành văn: Ba khu A, B, C lần lượt ứng với khối 10, khối 11, và khối 12; Bên trong, xếp bắt đầu từ lớp tinh anh, nam nữ mỗi lớp chia ra hai kí túc xá.

Khu 001C.

Là kí túc của nam sinh lớp tinh anh khối 12.

Ngoài kí túc là một sân cát rộng, ở khu huấn luyện quân sự toàn nền xi măng là thứ rất hiếm thấy, ngoại trừ trong nhà ăn, những nơi khác căn bản không thể thấy được, gió thổi chầm chậm cát vàng bay đã trở thành cảnh tượng thường thấy nơi đây.

Cũng may hôm nay gió không lớn, chỉ là ánh mặt trời rất gay gắt.

Cửa kí túc vừa vặn đối diện với hai thanh xà kép, nam sinh mặc áo phông trắng quần dài xám ngồi phía trên một trong hai thanh xà, chân hơi gập, quần dài ôm lấy đường cong đôi chân thon gọn, một chân gác lên chân đi bốt còn lại.

Mũ lưỡi chai chụp lên phần tóc mái đen mang cảm giác biếng nhác, bóng râm phủ xuống một phần khuôn mặt, rơi trên làn da trắng muốt, sáng rực như ánh mặt trời.

Trong hoàn cảnh tất cả mọi người đều phải mặc quần áo tập huấn quy củ, khuôn mặt đẹp trai tuấn lãng nọ càng thêm bắt mắt.

Trong kí túc xá số chẵn khu C dành cho nữ sinh, trước cửa mỗi phòng gần như đều có người đang âm thầm lén lút hoặc công khai nhìn về phía này.

"Ôi... Tao sắp chết nóng ở đây mất."

Kiều Cẩn ngồi trên một thanh xà kép, nóng như một con chó Pug. "Không có điều hòa thì cũng thôi đi, phòng học đến thứ vật chất đơn giản nhất như quạt điện cũng không nốt! Đây mà là khu tập quân sự à, địa ngục trần gian thì đúng hơn ấy??"

Kiều Du cũng khổ không nói nên lời.

Cậu ta ngẩng lên, nhìn nam sinh trên xà đơn.

"Tuấn ca, chúng ta không về thật à?"

"..."

Hoắc Tuấn giơ tay lấy mũ bóng chày xuống, thời tiết nóng nực thế này cũng khiến hắn hơi bực bội.

Nhưng nhớ tới cô gái nhỏ trong bộ váy trắng, chút bực bội sốt ruột này lại bị một loại khô nóng khác bao phủ. Đôi môi mỏng khẽ cong, Hoắc Tuấn nhíu mày cười.

"Không về."

"..."

"Bớt làm mấy chuyện khoa trương. Đợi một tháng quân sự kết thúc rồi về."

Kiều Du: "..."

Kiều Cẩn ngồi dưới đất xém thì bật khóc: "Anh ơi, ông anh thân ái của tôi ơi, đợt tập quân sự hồi lớp 10 11 đều đã "làm mấy chuyện khoa trương" rồi, sao đến lớp 12 lại đột nhiên thay đổi, nhất định phải tới góp vui mới chịu?"

Hoắc Tuấn không trả lời.

Kiều Cẩn cũng không mong nhận được câu trả lời từ hắn. Hồi nghỉ hè đã thống nhất với nhau là sẽ không tới khu tập quân sự, thế mà ngay hôm trước khi bắt đầu đợt tập huấn Hoắc Tuấn lại thay đổi chủ ý, hỏi kiểu gì cũng không ra đáp án.

Kiều Cẩn đang chuẩn bị nói gì đó, chợt một cục đá từ bên cạnh bay tới. Cậu ta ngẩng đầu, sau đó theo động tác ra hiệu của người vừa ném cục đá

- Kiều Du

- nhìn về hướng bên cạnh.

Sân nền kí túc xá trường học tạm thời rất thấp, muốn từ sân tập tới lối đi phải bước xuống bảy tám bậc thang.

Dưới ánh mặt trời chói mắt, cô gái mặc đồng phục quân sự bước qua bậc thang, tiến về phía bọn họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!