Theo yêu cầu của ban văn nghệ hội học sinh, những người được chọn phải tới tập hợp tại văn phòng đoàn cạnh sân tập.
Trên đường.
Cố Tâm Tình như chim sẻ nhỏ ríu rít lượn tới lượn lui quanh Tần Khả.
"Thì ra cậu là em gái của chị Tần Yên? Hồi trước tớ có nghe nói về chị ấy, xét về vũ đạo được coi như người nhảy giỏi nhất trong số những người nghiệp dư. Trong đêm hội của ban văn nghệ, rất nhiều nam sinh trong trường còn trốn học tới xem chị ấy nữa cơ."
"..."
Tần Khả không nói gì.
Cố Tâm Tình vẫn tự mình độc thoại đến vui vẻ. Đợi rời khỏi khu vực học sinh tập trung đông đúc, cô đánh mắt bốn xung quanh, sau đó ra vẻ thần bí ghé lại:
"Có điều, hình như Hoắc Tuấn với cậu rất thân nhau, làm sao cậu quen anh ấy thế?"
Ánh mắt Tần Khả thoáng sững lại, vài giây sau mới nhỏ giọng đáp: "Tớ không quen anh ta."
"Ế? Nhưng hôm nay trước khi lên xe hay sau khi xuống xe, hình như Hoắc Tuấn đều..." Cố Tâm Tình bị mắc ở việc tìm tính từ để hình dung, "Ừm, tóm lại là đối xử với cậu rất khác."
"..."
Tần Khả ngẩn người. Đời trước cô không hiểu biết nhiều lắm về Hoắc Tuấn. Cho nên khi hắn tỏ ra thái độ không bình thường với mình, Tần Khả cũng chỉ coi đó là bản tính của người này.
Chần chừ một lát, cô hỏi: "Khác gì cơ, không phải Hoắc Tuấn đối xử với người khác đều như vậy à?"
"Tất nhiên không phải!" Vẻ mặt cũng ngữ khí của Cố Tâm Tình đột nhiên khoa trương hẳn lên, "Anh ta chính là người không nên dây vào nhất ở Càn Đức, đối xử với ai cũng cực kỳ lạnh nhạt, khối 12 khóa trước của trường ta có một chị hoa khôi giảng đường, giờ đã tốt nghiệp rời trường rồi, hình như hồi đó vì cố ý đụng vào Hoắc Tuấn mà chị ấy bị mắng cút đấy."
Cố Tâm Tình nói xong, lộ ra vẻ mặt nghĩ lại vẫn sợ.
"Hoắc Tuấn là cái người không hề có chút ý thức thương hương tiếc ngọc nào, đối xử với nam sinh nữ sinh đều hung dữ như nhau... cho nên, tớ chưa từng nghe nói hay nhìn thấy anh ấy đối xử với ai giống như với cậu khi nãy..."
Tần Khả tự giác tiếp lời: "Thân thiện dễ gần?"
Cố Tâm Tình: "..."
Vài giây sau, Cố Tâm Tình nhịn không được, bật cười ra tiếng: "Hahahaha thân thiện dễ gần? Tần Khả cậu đáng yêu quá đi!"
Tần Khả bất lực.
Trong lúc trò chuyện, bọn họ đã đi tới trước cửa phòng hội họp.
Cửa phòng họp rất lớn, các học sinh khối 10 khác cũng tới lục tục dần. Bước vào trong, Tần Khả theo bản năng quét mắt một vòng.
So với gọi là phòng họp, chi bằng gọi là một căn phòng rộng rãi trống trải thì hợp lý hơn.
Ở nơi "hoang vu hẻo lánh" thế này, hiếm thấy sàn nhà được lát sàn gỗ kiểu cũ. Cả căn phòng rất lớn, ước chừng khoảng một hai trăm mét vuông, trong phòng không có lắp đặt thiết bị gì cả, chỉ có mấy dụng cụ sân khấu nằm phủ bụi trong góc.
Đối diện còn có một tấm gương chiếm nguyên hết diện tích mặt tường.
Tần Yên lúc này đứng trước gương cùng những thành viên khác của ban văn nghệ, tay cầm cuốn vở có vẻ như đang bàn bạc gì đó.
Không rõ được ai nhắc nhở, cô ta ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, sau khi chạm mắt với Tần Khả thì lập tức nở một nụ cười thân thiết, còn vẫy tay với cô.
Sau đó lại cúi đầu, cười nói với người khác mấy câu.
Tần Khả thoáng rũ mắt.
Không cần nghe cũng biết, chắc chắn đám người đó đang nói mấy lời kiểu như "tình cảm hai chị em tốt thật đó" "cậu tốt với em gái ghê" các thứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!