Chương 49: (Vô Đề)

Đã sắp 10 giờ tối.

Thầm than một tiếng đồng hồ sinh học của mình, Tần Khả bất đắc dĩ bò lên giường.

"Buổi chiều ghi hình, tối có tiệc chúc mừng. Em vừa mới ra khỏi phòng tắm."

"Tiệc chúc mừng?" Hoắc Tuấn nhíu mày, "Mới quay tập 1, sao lại có tiệc chúc mừng?"

"..."

Thầm thở dài vì sự nhạy bén của Hoắc Tuấn, Tần Khả do dự không biết có nên nói về sự tồn tại của Tống Thanh Trác cho Hoắc Tuấn biết hay không.

Nghĩ đến đời trước Tống Thanh Trác bị Hoắc Tuấn đánh gãy một chân, cuối cùng cô vẫn nuốt lời định nói xuống. Hơn nữa cô không muốn mình trở thành Tề Điềm thứ hai, làm trò cười trong tổ chương trình.

"Không có gì. Ghi hình tập đầu tương đối vất vả, tổ chương trình làm bữa chiêu đãi khách mời thôi."

"..."

Đầu bên kia im lặng không nói gì.

Mà sự im lặng ấy lại khiến Tần Khả bất an.

Đang định mở miệng thăm dò liệu Hoắc Tuấn có phải biết mình đang giấu giếm gì không, chợt cô lại nghe âm thanh khuếch đại trong điện thoại khôi phục lại trạng thái bình thường:

"Chiều nay, tài khoản của anh nhận được một khoản tiền, vừa vặn hai vạn."

"..." Tần Khả im lặng, qua hai giây lên tiếng: "Là em trả đó. Công việc gia sư giờ không làm nữa, vậy số tiền trả học phí gia sư cho Linh Linh em cũng không thể nhận. Tiền tổ chương trình trả trước đã nhận được rồi, cho nên nay em mới trả lại cho anh."

Đầu bên kia lại trầm mặc lần nữa.

Không biết qua bao lâu, Tần Khả mới nghe hắn thấp giọng cười đầy bất đắc dĩ.

"Được, anh hiểu rồi."

"?" Tần Khả, "Anh hiểu gì cơ?"

Hoắc Tuấn: "Hiểu sau này trong nhà chia việc. Em sẽ nuôi gia đình."

Tần Khả: "..."

Tần Khả đỏ mặt cãi, "Ai chia việc với anh?"

Nghe ra cô đang xấu hổ, Hoắc Tuấn cười càng vui vẻ.

"Mặc dù hiện tại anh không biết làm việc nhà, nhưng để sau này chia việc hài hòa, anh sẽ bắt đầu học."

Tần Khả: "..." Phi.

Lúc trước chỉ nghĩ người này bị điên, sau khi thân thiết hơn mới biết, hắn không chỉ điên, ở trước mặt cô lúc nào cũng... mất hết liêm sỉ.

Tần Khả càng nghĩ, hai má càng nóng rực bất thường.

Cô lăn một vòng trong chăn, lẩm bẩm: "Sáng mai quay thêm tập nữa rồi về... đợi em về rồi chúng ta nói chuyện."

Nói xong, như sợ Hoắc Tuấn lại thốt ra câu nào quá đáng, cô vội vã cúp máy trước.

Đầu dây bên kia.

Đến khi màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc hoàn toàn tối hẳn, nụ cười trên mặt Hoắc Tuấn mới dần nhạt đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!