Khắp trường quay lại vang lên tiếng loa thông báo quen thuộc:
"Hết giờ làm bài."
"Thí sinh xuất sắc nhất là——Tần Khả. Điểm bài thi: Tối đa."
Thông báo kết thúc.
Cửa bốn "phòng thi" đồng thời mở ra, bốn "thí sinh" khách mời lần lượt bước ra.
Người bị loại sớm nhất
- July lúc này đang đứng ngoài cửa, bốn người vẻ mặt phức tạp nhìn Tần Khả.
July: "Lúc thấy đề thi của mọi người tui còn nghĩ kì này toang rồi cơ. Thế bạn học Tần Khả, rốt cuộc làm thế nào mà với một tờ đề thi trắng tinh, bạn vẫn làm được điểm tối đa vậy??"
Lăng Sương: "Chị cũng muốn biết, đề thi gì cơ chứ, không phải chỉ là một tờ giấy trắng sao? Ngay cả đề cũng không viết."
Cố Vân Thành và Tề Điềm mặc dù không lên tiếng nhưng cũng dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn Tần Khả.
Hiển nhiên bọn họ cũng không hiểu, rốt cuộc Tần Khả làm sao phá giải được mật mã đề thi không chữ này.
Vì thế Tần Khả bèn nói ra ba gợi ý mình nghĩ đến lúc trước thuật lại cho bốn người nghe.
Bốn người nghe xong như lọt trong sương mù.
Lăng Sương: "Mặc dù ngay từ lúc nghe em hỏi câu kia chị đã bắt đầu thấy sự khác biệt rồi, nhưng mà, ngữ văn, số chữ ít hơn 200, thư sinh chết dưới chân cầu gãy, ba gợi ý này hoàn toàn không đủ rõ ràng để đoán được rốt cuộc đề thi yêu cầu chúng ta viết gì mà?"
Tần Khả cười khẽ.
Cô nhìn Tề Điềm đầy sâu xa.
"..." Tề Điềm bị cô nhìn thì hơi không thoải mái, nhíu mày "Em nhìn chị làm gì?"
Tần Khả: "Em không nhìn chị, chỉ đang nhìn gợi ý thứ tư thôi."
"?" Ba người mặt đầy dấu chấm hỏi, Cố Vân Thành như đã hiểu ra điều gì.
Tần Khả dứt khoát nói thẳng: "Mọi người đã quên cách thức cạnh tranh đặc quyền là gì rồi à?"
"...!"
July bừng tỉnh đại ngộ:
"Đáp án là một bài thơ!"
Tần Khả cười: "Đúng một nửa."
"?"
Lần này ngay cả Cố Vân Thành cũng không nghĩ ra được gì nữa.
Tần Khả: "Đáp án hẳn là phải giống như lúc tranh đặc quyền, là một bài thơ của Lý Bạch." Ngừng một lát, cô lại nói: "Kết hợp với câu hỏi em hỏi "giáo viên chấm thi", cô ấy nói rằng Thích lang bị cơn hồng thủy cuốn đi, chết ở dưới chân cầu gãy."
July: "Này thì chứng minh được gì?"
"Có một điển cố tên là "Vĩ Sinh ôm trụ", chắc mọi người đều đã nghe qua? Vĩ Sinh ước hẹn với cô gái mình yêu sẽ cùng nhau bỏ trốn, cuối cùng cô gái kia không thể tới nơi hẹn, Vĩ Sinh ôm chặt trụ cầu chết dưới cơn đại hồng thủy. Bài "Trường Can Hành
-kỳ 1" của Lý Bạch có nhắc tới điển cố này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!