Chương 45: (Vô Đề)

Cánh cửa đôi bị vệ sĩ hắn đẩy ra, người của tổ đạo diễn thế mỏng lực yếu bị ngăn lại phía sau, Tống Thanh Trác nhấc chân tiến vào phòng.

Cùng lúc, nửa câu "vì sao tôi không thể vào" kia cũng rào rào rơi xuống.

Khí thế hùng hổ dọa người.

Mọi người trong phòng cũng rất nể mặt mà lập tức yên lặng.

Nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo non nớt của cậu nhị thiếu gia nhà họ Tống, trong đầu Tần Khả chợt vụt qua một vài mảnh kí ức vụn vặt. Lúc trước cô cảm thấy cái tên "nhị thiếu gia nhà họ Tống" này rất quen, dường như đã từng gặp ở đời trước, thì ra không phải ảo giác, người này quả thật cô từng gặp qua.

Lục lại kí ức đã có chút mơ hồ, Tần Khả nhớ mang máng, hình như mình và đối phương từng có duyên gặp mặt một lần.

Thời gian đó Hoắc Trọng Lâu vẫn chưa đến mức phát rồ, cô cũng chưa bị giam cầm trong ngôi biệt thự kia của nhà họ Hoắc. Trong một party tổ chức tại nhà chính Hoắc gia, vị Tống nhị thiếu nổi tiếng ăn chơi này trái ôm phải ấp còn không biết ngượng, rong ruổi khắp bữa tiệc, như con bướm hoa phong lưu thành tánh.

Khi đó Tần Khả dù chưa hoàn toàn bị hạn chế tự do nhưng vẫn phải chịu một số yêu cầu trói buộc của Hoắc Trọng Lâu. Ngoại trừ đứng trên tầng hai nhìn các vị khách trẻ đi lại khắp bữa tiệc, cô cũng chỉ có thể dạo quanh vườn hoa sau nhà.

Còn về việc xuất hiện tại bữa tiệc, đó là cấm địa mà Hoắc Trọng Lâu không cho phép cô đặt chân tới. Những năm bị gả vào nhà họ Hoắc, chẳng có mấy người được thấy dáng vẻ phu nhân nhà họ Hoắc rốt cuộc trông ra làm sao, này cũng là do cái thói độc chiếm của Hoắc Trọng Lâu mà thành.

Lần đó, ở vườn hoa, Tần Khả trùng hợp gặp phải Tống Thanh Trác.

Thậm chí cô còn không biết mình đã làm gì mà lại bị Tống Thanh Trác nhắm trúng.

Sau đó thì...

Tần Khả nhíu mày. Cô rũ mắt.

Sau đó, không biết đã xảy ra chuyện gì; cô chỉ nghe người giúp việc trong nhà thì thầm bàn tán với nhau, nói Hoắc Trọng Lâu đánh gãy một chân Tống Thanh Trác.

Nói tóm lại, cô với cái người tên Tống Thanh Trác này là nghiệt duyên.

Tránh được thì tránh.

Trong lúc Tần Khả suy nghĩ, Tề Điềm đột nhiên ra vẻ "bất ngờ" mà thấp giọng kêu lên một tiếng, giống như sợ người ta không biết mình và Tống nhị thiếu gia có quan hệ thân mật không bằng. Cô ta đứng dậy chạy về phía Tống Thanh Trác, thân mật ôm lấy cánh tay đang đút trong túi quần tây của hắn, khẽ cọ cọ như con mèo nhỏ ngọt ngào đáng yêu.

"Nhị thiếu, sao anh lại tới?"

Ngay cả giọng nói cũng ngọt ngấy hơn bình thường.

Trong phòng.

Vẻ mặt Lăng Sương càng lạnh thêm, sự chán ghét trong mắt như sắp lộ hẳn ra; July vẫn mở to mắt vô tội, giống như hoàn toàn không hiểu tình huống đang diễn ra trước mắt; Cố Vân Thành thì vẫn im lặng như cũ, sắc mặt cũng chẳng thay đổi gì.

Giữa căn phòng yên lặng, Tống Thanh Trác để Tề Điềm ôm cánh tay mình, cười đến là phóng túng: "Chẳng phải vì anh nghe nói có kẻ dám cướp mất đặc quyền của bảo bối nhà mình, cho nên mới tới chống lưng cho em hay sao?"

"..."

Không khí trong phòng cứng lại.

Sắc mặt những người trong tổ đạo diễn vô cùng khó coi, hiển nhiên chính họ cũng không ngờ Tống Thanh Trác lại không nể mặt đến mức này.

Trái lại Tần Khả không hề bất ngờ. Nhớ lại những chuyện đời trước, tất nhiên cô cũng nhớ tới cái danh "chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu" của vị thiếu gia nhà họ Tống ở Tứ Cửu thành này. Vì tình nhân trên giường dù chỉ một tiếng, hắn có thể làm ra loại chuyện thế này, căn bản không có gì lạ.

Tề Điềm nghe Tống Thanh Trác nói thì như mở cờ trong bụng.

Nhưng ngoài mặt vẫn bẽn lẽn xấu hổ.

"Dù sao cũng là em ấy dùng thực lực của mình dành được, mặc dù em cũng sắp giải ra rồi, nhưng cũng không thể nói là của em được..."

Ánh mắt Tống Thanh Trác quét một vòng qua ba người đang ngồi trên sopha.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!