Chương 44: (Vô Đề)

Tối qua Tần Khả hao hết tâm tư mới thuyết phục được Hoắc Tuấn đồng ý cho mình đi quay chương trình. Đến khi cô dọn hành lý cho ngày mai cùng tắm táp xong thì cũng đã quá nửa đêm, cho nên hiện tại Tần Khả phải mang đầu óc nhập nhằng mệt mỏi mà bắt đầu chuyến đi.

Vé khoang hạng thường mà tổ chương trình đặt sẵn cho cô bị Hoắc Tuấn khăng khăng đổi thành vé khoang hạng nhất, cô đành đi qua trạm kiểm an chuyên dụng để vào sân bay, sau đó lại từ lối đi chuyên dụng dành cho khoang hạng nhất để lên máy bay.

Trước khi máy bay cất cánh, cô nhận được tin nhắn từ đồng chí Hoắc Tuấn

- khăng khăng muốn đi theo nhưng không được - "khi nào hạ cánh nhớ báo tin cho anh". Nhìn dòng tin nhắn ngắn ngủi, Tần Khả thật bất lực mà nhắn trả lời "Được", sau đó bật chế độ máy bay.

Sau khi máy bay cất cánh, Tần Khả lịch sự từ chối đồ uống của chị tiếp viên thân thiện, chỉ xin một tấm chăn mỏng, kéo tấm chắn sáng, sau đó yên ổn đi vào giấc ngủ.....

Có lẽ do kỹ thuật lái cao siêu của cơ trưởng, Tần Khả không hề cảm thấy rung lắc khi máy bay hạ cánh hay tiếp đất. Cô được giọng nói nhẹ nhàng của chị tiếp viên gọi dậy.

Day day cái đầu ngủ một giấc dậy không những không đỡ buồn ngủ tí nào, trái lại càng thêm nhằng nhặng choáng váng, Tần Khả chậm chạp ngồi thẳng dậy.

Cô nhìn di động đang ở trạng thái máy bay.

——

Mặc dù không dám tin, nhưng cô thật sự đã ngủ suốt ba tiếng đồng hồ.

Tần Khả cười khổ.

Khoang hạng nhất được phục vụ đưa đón tận nơi. Lúc ở Càn Thành có Hoắc Tuấn nên được miễn khoản đón tới sân bay, nhưng sau khi hạ cánh, vốn tổ chương trình có sắp xếp xe riêng tới đón Tần Khả, nhưng do chịu sự "điều khiển từ xa" của Hoắc Tuấn, cuối cùng Tần Khả đành ngoan ngoãn ngồi vào xe đưa đón chuyên dụng, đi về khách sạn đã đặt sẵn cho các khách mời tới tham gia chương trình.

Sau khi xuống máy bay, Tần Khả thông báo với người phụ trách của tổ chương trình một tiếng, sau đó gọi điện thoại cho Hoắc Tuấn.

Đầu kia bắt máy.

Hô hấp của thiếu niên dường như có chút dồn dập, "Em đến rồi?" âm cuối còn mang chút thở dốc nặng nề.

"..."

Nhớ lại hai tiếng "Tần Tần" khàn thấp bên tai tối qua, hai má Tần Khả vô thức nóng lên, cô quay đầu nhìn cảnh vật ngoài xe vụt nhanh qua rồi biến mất nơi góc mắt, đáp "ừ" một tiếng thật khẽ.

"Vừa đến. Anh đang làm gì?"

"Tập quyền anh."

Qua một lúc, hô hấp của Hoắc Tuấn ở đầu bên kia dần ổn định lại.

Tần Khả loáng thoáng nghe thấy hắn nói với người bên cạnh một tiếng "tạm dừng", sau đó đi qua một bên lấy bình nước uống mấy ngụm.

Tần Khả hơi ngạc nhiên, "Sao tự dưng lại tập cái này?"

"Vẫn luôn tập, chỉ là tránh mặt em thôi."

"?"

"Không phải môn nghệ thuật đẹp đẽ đáng thưởng thức gì, chắc em sẽ không thích."

"..."

Nhớ lại đời trước, bắt gặp thiếu niên với chiếc áo sơ mi trắng nhuốm đầy vết máu như cánh hoa mai tại con hẻm sau trường học, sườn mặt hắn ngước về phía cô, nhớ lại nhiệt độ không khí nóng hầm hập lúc đó, Tần Khả thấp giọng nói:

"Không phải."

"Hả?"

"Không phải không thích." Trong mắt cô nhẹ nhàng lướt qua một tia sáng, "Rất... rất ngầu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!