Chương 43: (Vô Đề)

Đơn báo danh của Tần Khả đã có hồi âm từ thứ Sáu, cả bản điện tử và bản giấy đều xác nhận cô đã được tổ chương trình chọn trúng, đồng thời báo cho cô thời gian và địa điểm ghi hình.

Vì quay ở tỉnh, cách Càn Thành khá xa, tổ chương trình không có xe đưa đón, chỉ đặt trước cho cô vé máy bay đi và về.

Thứ Sáu trước khi tan học, cô nói chuyện này cho Cố Tâm Tình.

"Má! Được chọn thật hả??!!"

Cố Tâm Tình nghe xong thì ngây ra vài giây, sau đó thiếu điều nhảy cẫng lên.

Mãi sau cô mới bình tĩnh lại, kéo cánh tay Tần Khả lắc lắc tới lui mà cảm thán: "Khả Khả, cậu giỏi quá đi mất! Chuyện khi nào thế, sao chả có tí phong thanh gì?"

Tần Khả cười khổ "giải cứu" cánh tay mình khỏi tay cô bạn, "Từ hôm thứ Hai, thầy Ngô gọi tớ đến văn phòng, báo chuyện này cho tớ."

"Từ hôm đó á?" Cố Tâm Tình kinh ngạc, "Lúc đó thật chẳng nhìn ra luôn, cái miệng cậu cũng kín quá đi!"

"Bởi vì lúc đó vẫn chưa xác định," Tần Khả nâng cánh tay lên, vẫy vẫy phong thư vừa mở, "Không phải chiều nay mới nhận được thông báo xác nhận trúng tuyển à?"

Cố Tâm Tình: "Dù thế nào thì cũng phải chúc mừng cậu, cậu đã đặt bước chân đầu tiên lên con đường làm đại minh tinh rồi!"

Tần Khả bất đắc dĩ mỉm cười.

"Đây chỉ là một chương trình mới, không được biết đến rộng rãi, hơn nữa tớ cũng chỉ tới làm nền thôi, những nghệ sĩ mới debut của họ mới là nhân vật chính."

"Đùa cái gì thế," Cố Tâm Tình lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, thuận thế khoác vai Tần Khả, "Khả Khả của chúng ta là thiên tài với bộ não lớn, khuôn mặt xinh đẹp, vũ đạo tuyệt đỉnh, nhất định sẽ áp đảo quần hùng, sao lại có người dám lấy cậu làm nền được."

"... Cậu cứ khen tiếp đi." Tần Khả lắc đầu cười, chìa tay ấn trán cô bạn, "Có ba hoa chích chòe nữa tớ cũng chẳng phát tiền thưởng đâu!"

Cố Tâm Tình: "Hì hì, tiền thưởng đã là gì, sau này phất lên rồi đừng quên chị em! Thành đại minh tinh rồi nhớ để tớ làm người đại diện!"

Tần Khả bật cười ra tiếng.

Lát sau, như nghĩ đến điều gì, nụ cười trên mặt cô nhạt đi, đầu mày khẽ nhăn lại.

Cố Tâm Tình tuy rằng tính tình cà lơ phất phơ nhưng chơi thân với Tần Khả đã lâu, rất nhạy cảm với những cảm xúc nhỏ của cô bạn, vì thế lúc này thấy người bên cạnh chợt yên lặng, cô quay đầu lại nhìn một lát, tò mò hỏi: "Khả Khả, vì sao trông cậu không vui mừng chút nào, ngược lại như có vẻ rầu rĩ vậy? Cơ hội này chẳng phải rất phù hợp với cậu sao... Chẳng lẽ cậu không muốn đi?"

"..."

Tần Khả lắc đầu. Qua giây lát, cô mới khẽ nhíu mày, ngón tay trắng nõn vô thức niết nhẹ bao thư thô ráp.

"Tớ chỉ không biết... phải nói với người kia thế nào."

"Hử? Nói với ai cơ?"

Cố Tâm Tình ngẫm nghĩ, hỏi: "Với gia đình Tần Yên á? Nhưng cậu chuyển ra khỏi đó rồi mà, chuyện này hẳn là không cần nói với họ nữa chứ?"

Tần Khả lắc đầu, "Không phải."

"Ế? Thế là ai?"

"..."

Lại qua gần nửa phút, Cố Tâm Tình vẫn chưa nhận được câu trả lời từ phía Tần Khả.

Mà trong nửa phút ấy, Tần Khả dường như đã hạ quyết tâm, cô đứng thẳng dậy, "Tiết tự học cuối tớ xin nghỉ nhé, tối nay về thu dọn đồ đạc, sáng sớm mai phải bay rồi, không thể chậm trễ."

"Hả? ... À, ờ, tớ biết rồi."

Cố Tâm Tình chưa kịp hoàn hồn đã thấy cô bạn cùng bàn nhanh như cắt xách balo ra về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!