"Anh để tôi suy nghĩ thêm đã."
Hoắc Tuấn không hề ngập ngừng: "Có thể, bao lâu?"
Tần Khả: "..."
Tần Khả: "Một tháng?"
Hắn cong khóe môi, gật đầu.
Tần Khả vừa định thở phào, chợt lại nghe thiếu niên vừa mới gật đầu nói: "Thời gian ăn một bữa trưa, không thể nhiều hơn."
Tần Khả: "..."
Cô nghĩ, một bữa trưa thì một bữa trưa, ít nhất cô có thể suy nghĩ trên đường về nhà. Nhưng sau đó cô chợt nhận ra, bữa trưa này đã được chuẩn bị sẵn trong biệt thự rồi.
"..."
Hai phút sau, Tần Khả dở khóc dở cười ngồi ở phòng ăn dưới tầng một biệt thự.
Đối diện với cô là Hoắc Tuấn đã thay sang bộ đồ thoải mái.
"Bữa trưa là cơm Tây." Người phụ nữ trung niên, cũng chính là quản gia của ngôi biệt thự
- Cố Cầm ôn hòa giới thiệu với Tần Khả: "Lần trước thiếu gia Trọng Lâu nghe nói cô Tần Khả thích ăn đồ Pháp, đã cố ý mời đầu bếp từ biệt thự ở Tứ Cửu thành tới. Cô Tần Khả nếm thử xem có hợp khẩu vị không."
"..."
Tần Khả hơi sửng sốt, ngạc nhiên nhìn về phía Hoắc Tuấn.
Qua cách xưng hô của Cố Cầm với Hoắc Tuấn, cô lại nhớ đến đời trước, khi đó cô sống trong ngôi biệt thự ở Tứ Cửu thành, nhưng Hoắc Trọng Lâu chưa từng ngồi ăn cùng với cô.
Hơn nữa hắn cũng không cho phép người khác ở cùng cô.
Tần Khả còn nhớ rất rõ, cô từng mời trợ lý sinh hoạt mà Hoắc Trọng Lâu sắp xếp cho mình cùng ngồi ăn cơm, nhưng ngày hôm sau, cô bé đáng yêu mới tốt nghiệp đã bật khóc nức nở vì bị Hoắc Trọng Lâu đuổi ra khỏi biệt thự...
Tần Khả lấy lại tinh thần, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Cô chợt nghĩ, so với đời trước, có thể cùng ngồi với nhau vui vẻ ăn một bữa cơm, dường như cũng không đến mức nào.
Trong lúc cô mải suy nghĩ bâng quơ, món ăn khai vị đầu tiên đã được người hầu trong biệt thự bưng lên.
Món khai vị là gan ngỗng chiên thường thấy, mùi vị của gan ngỗng cùng độ lửa rất vừa vặn, lượng cũng rất ít.
Thấy món khai vị của Hoắc Tuấn cũng giống mình, cô không khỏi ngạc nhiên.
"Không phải anh không thích ăn gan ngỗng sao...?"
"."
Bàn ăn phía đối diện, Hoắc Tuấn mới vừa nhíu mày nghe thế thì nhìn cô, thấp giọng cười hỏi: "Làm sao em biết?"
"..."
Tần Khả nói xong thì đã hối hận.
Nhất định là do cô bị Cố Cầm khơi dậy hồi ức đời trước, nên mới vô thức gắn thói quen cùng sở thích của Hoắc Trọng Lâu lên người Hoắc Tuấn.
-----
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!