Trước khi lên xe, Ngôn An còn ra vẻ uy hiếp mà "cảnh cáo" Hoắc Tuấn: "Hoắc thiếu gia, chị với Tần Khả vừa gặp đã thân, giờ em ấy đã coi như em gái của chị rồi, nếu chị mà biết cậu làm gì có lỗi với em ấy..." Cô cười, "Lòng báo thù của phụ nữ đáng sợ lắm đấy."
"Cái này tôi có thể làm chứng."
Hoắc Cảnh Ngôn giúp Ngôn An mở cửa xe, đoạn ngoái đầu lại nói với Tần Khả: "Lòng báo thù của chị Ngôn An em mãnh liệt vô cùng."
"..."
Ánh mắt Ngôn An sắc lẹm phi qua.
Qua hai giây cô mới phẩy phẩy tay, "Bỏ đi, hôm nay sinh nhật anh, em không tính toán."
Hai người lại cười đùa với nhau thêm mấy câu, rồi Ngôn An mới ngồi vào xe.
Hoắc Cảnh Ngôn lặng lẽ thu lại ý cười trên mặt, ánh mắt ngưng đọng, nhìn về phía Hoắc Tuấn.
"Cậu còn nhớ, cậu đã đáp ứng gì với tôi không?"
"?" Tần Khả ù ù cạc cạc, cũng quay sang nhìn hắn.
Vốn Hoắc Tuấn còn lười để ý, thấy ánh mắt cô quét tới mới hời hợt nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, "Tôi đã nói thì nhất định sẽ làm được."
Hoắc Cảnh Ngôn hài lòng, tầm nhìn lại chuyển sang bên cạnh.
"Tần Khả, Tứ Cửu thành tập trung rất nhiều trường tốt, cơ hội nhiều, tiền đồ rộng lớn, đợi em thi đỗ tới đó thì tiếp tục làm "học sinh" của tôi nhé."
Tần Khả xúc động, gật đầu một cách chân thành.
"Thầy Hoắc, em sẽ không để thấy phải thất vọng đâu."
"..."
Hoắc Tuấn ở một bên thấp giọng hừ một cái.
Giống như con chó dữ đã bắt đầu mất kiên nhẫn, cào móng xuống đất chuẩn bị xồ ra đuổi khách.
Hoắc Cảnh Ngôn liếc nhìn hắn, mỉm cười như có như không, sau đó lên xe.
Trước khi đóng cửa, anh lại nhìn Tần Khả.
"Vacxin phòng dại, nhớ thường xuyên tiêm cho nó."
Tần Khả ngẩn người.
Lát sau mới hiểu ra, cô bất đắc dĩ kéo người con trai bên người lại, "Tạm biệt thầy, tạm biệt chị Ngôn An."
"Ừ, tạm biệt."
Xe lăn bánh rời đi.
Đèn đuôi xe mau chóng dung nhập vào màn đêm của Càn Thành.
Tần Khả thu lại tầm mắt. Cô định rút cánh tay đang giữ chặt hắn lại, chợt đầu ngón tay bị nắm lấy, người nọ đã nắm ngược lại tay cô.
Tần Khả không hề bất ngờ, cô ngẩng đầu nhìn người con trai kế bên, "Đã khuya rồi, tôi phải về. Sáng mai còn có chút việc."
"..."
Hoắc Tuấn vốn còn muốn nói gì đó, nghe thấy câu cuối cùng thì ánh mắt chợt lóe. Sau đó, hắn không phản bác lại như cô nghĩ, chỉ nói: "Tôi đưa em về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!